← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 101 Trộm cắp thành đàn, điêu dân khắp nơi. (4)

Râu Kiến rộng rãi đưa tới cho Từ Thừa Quý giám định, vì trông hắn mặc vest sang trọng, mặt mày sáng sủa, giống người trí thức.

Từ Thừa Quý nhận lấy sờ chất giấy, soi dưới ánh mặt trời, nếu ở nhà đã có công cụ giám định, nhưng ở nơi này chỉ có thể dựa vào mắt thường, nhìn không ra, cảm giác chất liệu giấy không tệ, trả lại tờ giấy, vờ vịt lắc đầu: “ Chẳng đáng tiền đâu.

“Biết ngay cậu chẳng nhận ra, vờ người trong nghề gì chứ, tôi đi tìm người giám định...” Râu Kiến gấp tờ giấy đút vào túi.

Hành vi gấp giấy thô bạo đó làm dạ dày Từ Thừa Quý muốn co giật, tên ngốc đó không nhận ra tiếng Đức, đó là trái phiếu 500.000 Euro đấy.

Cao Kế Hồng thấy con trai quay về hỏi nhỏ: "Có phải không?”

“Nếu là thật thì đúng ạ, có điều không có máy móc không thể nhìn ra thật giả.... Con chỉ nhận ra chất giấy rất giống.” Từ Thừa Quý ghé tai mẹ mình thì thầm.

“Nếu con không giám định ra thì mẹ càng chịu rồi.”

“Không phải con không phân biệt được, mà là trái phiếu vô thời hạn giá trị cao thế này, bất kỳ ai có cũng cất trong két bảo hiểm của ngân hàng, bình thường chẳng ai thấy.”

Thật hay là giả? Sự kiện đột ngột này làm trong lòng hai mẹ con cứ như giấu con thỏ đang nhảy loạn xạ vậy, nhưng dù là thật thì họ cũng chẳng làm gì được. Lúc nãy tranh cướp chỉ có mấy chục người, giờ kéo tới mấy trăm người, thảo luận, bình phẩm loạn xà ngầu, chủ yếu cười đùa, đa phần chẳng thấy mấy tờ giấy có gì đáng tiền, một tản đi tìm kiếm rồi, không ít người nghĩ, nếu đào được cái hộp gỗ 2000 thôi cũng đáng rồi.

Bỗng nhiên có người giơ cao trái phiếu hô: "Ai lấy không, mua cho tôi bao thuốc lá Hoàng Kim Diệp 100 đồng đổi luôn.”

Bao thuốc lá đối lấy trái phiếu 500.000 euro à? Đổi không?

Không đổi, có người mắng: "Dùng làm giấy chùi còn thấy cứng, muốn đổi thuốc lá à, không có cửa đâu... Lại còn đòi một bao.”

“Cút, cút cút, không thì tôi mang về dán tường, đéo đổi nữa.”

Không ngờ có người biết hàng chạy tới, một nam nhân mặt mày thô bỉ hơn 40, giơ tay lên hô: "Tôi mua, 100 một tờ, tôi mua hết, tiền trao cháo múc, nhanh nào nhanh nào.”

Thế là không khí vừa lắng xuống lại trở nên náo nhiệt, người vừa đi cũng kéo tới, mấy người lúc nãy tham gia tranh cướp rút giấy ra chuẩn bị bán, một người ấn tay xuống, đó là đại hán mặt vuông, trông rất hung dữ, người kia nhảy ra sau: "Định cướp đấy à?”

“Không phải.” Một người trẻ tuổi rẽ đám đông đi tới giơ tay: "Tôi mua 200 một tấm, tôi mua hết.”

Không ai khác chính là Từ Thừa Quý vừa phái người ngăn cản, thà nhầm còn hơn bỏ lỡ, nếu là giả chỉ lỗ ít tiền, nhưng nếu là thật thì lỗ nặng, hai mẹ con thương lượng với nhau định bỏ tiền ra mua lại, ai ngờ có người nhanh chân giành trước.

“Tôi bỏ 300.”

“400.”

“500.”

“600.”

“7... Thôi, của cậu.”

Nam nhân thô bỉ đau nhói, bị đại hán kia bóp, không dám tranh nữa, ủ rũ rút lui. Từ Thừa Quý đắc ý đếm tiền hô: "Được, 600 một tấm, tôi mua hết... Được, cám ơn, của anh đây.”

Chút tiền này với Từ Thừa Quý mà nói chẳng đáng là gì, hớn hở mua được mấy tấm, ai ngờ hết rồi, nói cách khác không ai mang ra bán nữa. Nhìn xung quanh đám người hoặc cao hoặc thấp, quần áo lam lũ, dính đất dính cỏ, đủ loại ánh mắt nhìn hắn. Từ Thừa Quý ngạc nhiên, an toàn không cần lo, chỉ kỳ quái vì sao ngừng lại, mới mua được vài tờ, dừng một cái làm hắn nóng ruột, sợ không mua được, vội nói: "Ai có nữa, 600 một tấm... Chỉ cần có, giá cả có thể thương lượng.”

“Trả tôi 1000, tôi bán cho anh.” Một chàng trai còn trẻ lắm ôm chặt trái phiếu trong lòng, xem ra học được đầu cơ rồi.

Bên cạnh có tên bộ dạng gian xảo, không phường lưu manh cũng quân trộm cắp, mắt láo liên cực gian: "Này chàng trai, hay là cậu nói với chúng tôi thứ này là gì, trị giá bao nhiêu, tôi tặng cậu một tờ.”

Nghe giống dụ trẻ con 3 tuổi không?

“Đưa đây, 1000 một tờ.”

Từ Thừa Quý sầm mặt, thà bỏ tiền chứ không nhiều lời, thế là người khác đề phòng, giá từ 100 lên 1200, 1400, 1600... Sau đó rời thẳng nghĩa trang lên chiếc Hummer, thảo luận giá thu mua, có điều hắn không mang theo nhiều tiền mặt. Người xung quanh thấy giá thu mua tăng lên, hô giá bán ngày càng cao, kết quả mấy vạn bọn họ gom góp được đã hết sạch, đợi một người nhà quê mặt rất ngốc muốn đổi lấy tiền thì Từ Thừa Quý đếm không đủ 2000, mà giá thì đã lên tới 2500 đồng một tấm...

Có cách rồi, Từ Thừa Quý nhiệt tình nắm tay người nhà quê mà xưa nay hắn nhìn bằng nửa con mắt: "Chú ơi, không sao, lát nữa đi theo tôi lấy tiền, tôi trả thêm 200.”

“Không được, người thành phố các cậu gian lắm, chẳng may đẩy tôi vào ngõ đánh một trận cướp mất thì sao?” Người nhà quê cảnh giác, vẻ mặt bất tín nhiệm, đừng thấy dân quê mà nghĩ dễ lừa nhé.

“Tới mức đấy không, có vài nghìn... Vậy chú bảo phải làm sao?” Từ Thừa Quý thấy bị xúc phạm.

“Vậy đưa tôi điện thoại, tôi đổi cho.” Người nhà quê chỉ cái điện thoại Black Berry cao cấp của Từ Thừa Quý, thèm ra mặt.

Từ Thừa Quý cái máy này tuy cũ rồi, song hắn dùng đã quen, mang theo tiện hơn Iphone, nên lúc nào hắn cầm theo, thoáng đăn đo rồi lấy sim điện thoại ra, đổi lấy trái phiếu về... Cách này đúng rồi, sau đó là đổi đồng hồ, đổi áo Armani, trên người hết đồ để đổi thì người trong thôn đói lốp xe dự phòng, nghe nói mang tới trạm thu mua bán được 2000, thế là lốp xe cũng đổi luôn, hết lốp dự phòng đổi lốp chính... Người đi theo Từ Thừa Quý thấy sao học vậy, lấy vật đổi vật, chỉ cần thứ thôn dân muốn là lấy ra đổi.

Đổi càng lúc càng nhiều trái phiếu, đổi tới Từ thiếu gia toàn thân nóng bừng, trán đổ mồ hôi, như kiếm được thứ hời nhất trong đời. Rốt cuộc có người phát hiện chuyện bất thường, Cao Kế Hồng gọi con trai lên xe, nói nhỏ: "Thừa Quý, không ổn, mẹ thấy lúc nãy làm gì có nhiều người cướp được như thế.”

“Dạ?”

Từ Thừa Quý sực tỉnh, đếm sơ qua số trái phiếu thu được, từ lúc nào đã hơn 100 tờ rồi, rõ ràng lúc nãy thấy tranh cướp không được bao nhiều, mười mấy hai mươi tờ thôi, vì sao trong tay mình có nhiều đến thế? Nhất thời không nói ra lời nữa...

Choáng váng, hỏng rồi, chẳng lẽ là giả?