Q3 - Chương: 102 Trộm cắp thành đàn, điêu dân khắp nơi. (5)
Cách cổng nghĩa trang mấy chục mét, Điền Viên nhìn ra tình thế không ổn, qua ống ngắm tele của máy ảnh cao cấp, hắn nhìn thấy Từ Thừa Quý đang đần mặt ngồi ở ghế phụ lái, thu máy ảnh lại không chụp nữa, nấp trong góc gọi điện cho Khang gây rối: "A lô, Lão Khang, rút đi, đừng đổi nữa, lộ tẩy rồi... Làm gì có nhiều người cướp được như thế... Anh tham quá rồi đấy, rút đi không xảy ra chuyện bây giờ... Con mẹ nó nó! Anh điên rồi! Cho người của anh rút đi, nếu không đừng trách tôi mách Nhị ca tôi nhé... ”
Xảy ra chuyện rồi, không kịp nữa rồi, mấy phút sau từ xa nhìn thấy Từ Thừa Quý hùng hổ nhảy xuống xe gọi tùy tùng, chắc chắn nhận ra bị lừa rồi... Chạy cả rồi, không còn ai nữa, à tất nhiên vẫn còn, nhưng là người không liên quan, diễn viên quần chúng do Khang gây rối gọi tới thì chuồn nhanh như chuột.
Điền Viên thở phào, may kịp phát hiện gọi Lão Khang thu quân, hắn cũng lén lút chuồn luôn.
Hai tiếng đồng hồ sau Từ Trung Nguyên dẫn người cùng bốn năm cái xe tới hiện trường, nhìn một cái tức xì khói, chiếc Hummer chỉ còn lại ba cái bánh xe, chiếc việt dã chỉ còn lại hai, sáu tên vệ sĩ cao lớn đứng cúi gằm mặt như sáu thằng đần độn.
Lại nhìn cháu trai, áo khoác ngoài, áo vest, di động, đồng hồ bị lột sạch, còn mỗi áo len... trước kia trông thông minh sáng láng bao nhiêu, bây giờ trông ngớ ngẩn bầy nhiêu.
Lúc này dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết số trái phiếu là đồ giả, Từ Trung Nguyên cầm lên ngửi ngửi, ném ngay đi, thứ thế này mà mua về cả trăm tờ, ông thất vọng ra mặt: “ Thừa Quý, cháu đi học ở Canada 10 năm rồi, cháu về nước lúc nào nói cũng rất hay, cháu chê bai trong nước, chê từ chính sách chê tới con người, nói ở nước ngoài thế này, nước ngoài thế kia. Bác không ra nước ngoài nhiều nên chẳng rõ lắm. Có điều cháu nói xem, ở nước nào có thứ trái phiếu vẫn còn mùi mực rõ thế này không hả?”
“Điêu dân, một lũ điêu dân...”
Từ Thừa Quỹ vừa bẽ mặt vừa xấu hổ, lúc nãy nhất thời nóng đầu, sợ bị người ta mua mất, ai ngờ trúng bẫy, tức tối co chân đá bánh xe.... Sực tỉnh, thảo nào, thảo náo chúng muốn đổi bánh xe, lại đổi di động, vì có phát hiện muốn báo cảnh sát hay đuổi theo cũng muộn.
Lại thêm một tiếng nữa, xe cứu viện chưa tới, xe cảnh sát đã tới, nhưng nghĩa trang chẳng còn mấy người nữa, mà đám điêu dân kia thì biến sạch không còn một mống.
…………. ……..
“Khang gây rối.”
“Đừng gọi tôi là Khang gây rối, tôi tên là Khang Minh Lượng.”
“Biết rồi Khang gây rối.”
Trình Quải đang liếm nước bọt đếm tiền chẳng thèm để ý tới lời kháng nghị đầy ấm ức của đồng chí Khang gây rối, đút tiền vào túi, đến khi ngẩng đầu lên thấy Khang Minh Lượng trợn mắt uy hiếp mới sửa giọng: “Khang Minh Lượng... Cái tên ngày gọi thiếu tự nhiên lắm, gọi gây rối nghe hay hơn nhiều... À, tôi định nói gì ấy nhỉ, không có chuyện gì chứ, cảnh sát tới rồi đấy, các anh tham quá ….”
“Cảnh sát tôi báo đấy ông ạ.” Khang gây rối bĩu môi nói một câu gây sốc.
Trình Quả ngạc nhiên: "Anh báo cảnh sát à?”
“Ừ, Soái Lãng bảo tôi báo, cậu sợ cái gì chứ, chúng ta chỉ là quần chúng hóng chuyện.”
Lão Khang đút hai tay vào ống tay áo, dựa mình vào thân xe, từ nơi này vẫn có thể thấy được cổng nghĩa trang. Đồn công an phái một chiếc xe cảnh sát tới, hai cảnh sát có vẻ đang lấy thông tin từ người bị hại. Trình Quải từ sau cái lần đâm xe vào cảnh sát, sau đó ngồi trong trại giam mất 45 ngày, không biết được giáo dục kiểu gì mà nhát hẳn, trước kia dám nổ cả kho hàng của người ta, giờ thấy cảnh sát là kiêng kỵ.
Bộ dạng này trong mắt Khang Minh Lượng rõ ràng là kém Soái Lãng mấy cấp: "Dám ăn thịt dê lại sợ hôi à, sợ cái buồi gì?”
“Không phải là vấn đề sợ hay không sợ, mà là chỉ kiếm chút thôi, báo cảnh sát làm cái gì?” Trình Quải chột dạ.
“Cậu không báo thì cũng có người báo, đừng nói là cảnh sát, dù là an ninh quốc gia tới thì hắn làm được gì, đám người kia bao năm dựa vào cái trò gây rối kiếm cơm, quen biết vài năm rồi, tôi còn chỉ biết biệt hiệu của họ, chả chịu nói tên cho tôi nữa là, họ gian lắm, không phải loại thấy cảnh sát là nhũn chân như cậu đâu. Với lại bắt họ làm được gì, mỗi người lừa vài trăm tới vài nghìn, bắt về nuôi cơm à... Khi đó đông người nhốn nháo, tôi không tin thằng kia nhớ mặt họ...” Khang Minh Lượng dương dương đắc ý, đám người này theo hắn gây rối ở bệnh viện nhiều năm, rất giỏi trò xúi bẩy cho xung quanh nóng đầu, hồ đồ trúng chiêu.
Đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên, Trình Quải đã dọn dẹp xong, lên xe còn thò đầu ra cảnh báo: “ Anh gây rối, vậy tôi đi trước nhé, không có chuyện gì thì tìm tôi uống rượu, có chuyện thì tự gánh.”
Xe khởi động, Khang Minh Lượng mới nhận ra, trịnh trọng nói: "Đừng gọi tôi là Gây Rối, tôi tên Minh Lượng.”
“Cái nghề của anh rõ ràng lừa người ta rồi đứng xem trò cười, âm u thế gọi Minh Lượng cái gì?” Trình Quải bỏ lại mộ câu rồi chuồn ngay, không quan tâm sau đó xảy ra chuyện gì nữa.
Khang Minh Lượng thì đi bộ tới trạm xe bus gần nghĩa trang, đến khi lên xe vẫn thấy có xe tới hiện trường, sau đó là đưa người đi, để lại hai cái xe thiếu bánh, xa xa còn có không ít người tìm kiếm kho báu. Hắn sờ số tiền trong túi mà cười muốn rách mép luôn, theo Soái Lãng hai vụ thôi mà kiếm khá quá, đang định đếm tiền thì có điện thoại gọi tới.... Dựa vào nhạc chuông thì biết chuyện làm ăn tới rồi, rút ra che điện thoại nói nhỏ.
“A lô, tôi đây... Bệnh viện nào thế?.... Khó sinh à? Có chết người không?... Tốt có người chết thì dễ nói chuyện rồi.... Thế này, công bảo Nhị Tử liên hệ với gia đình người bệnh, tôi tới ngay.... Ừ bảo họ dứt khoát không đồng ý hòa giải... nhớ, trả bao nhiêu tiền cũng không hòa dải, cẩn thận cầm tiền rồi có khi bị kiện ngược lại có khóc cũng không kịp đâu … yên tâm, vạn sự có tôi đây rồi, đợi tôi đến … làm gì trong lúc ấy hả? Khóc đi, khóc to vào … ”
Đúng là có chuyện làm ăn tới, Khang gây rối cúp điện thoại, sờ tiền ở ngực, hớn hở nghĩ, làm sao thời buổi này dễ kiếm sống thế nhỉ?