← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 103 Di hoa tiếp mộc, vu vạ hai đằng. (1)

Gần 11 giờ, thành phố Trung Châu, Điền Viên và Bình Quả, hai thằng một béo một gầy, một xấu xí một đẹp trai, vậy mà lúc nào cũng kè kè bên nhau, bắt taxi tới Quảng Trường mùng 2 tháng 7, đứng trong đám đông nhốn nháo tìm kiếm mục tiêu.

Mục tiêu là bạn trên mạng của Điền Viên, trong nhóm chat QQ nói mặc ba lỗ lam, tay trái cầm hoa đỏ.

Nhưng mà mùa đông thì ai chẳng mặc áo khoác dài với áo len, áo phao, làm gì có ai mặc áo ba lỗ, Bình Quả nhìn rất lâu không thấy, đâm sinh nghi: “ Không phải lừa chúng ta chứ, thời tiết thế này ai mặc áo ba lỗ?”

“Loại người này không đi theo con đường tầm thường, mặc quần đùi cũng có khả năng.” Điền Viên có vẻ rất sùng bái người sắp gặp mặt, giải thích: “ Quan Âm Ướt Át là bạn trên mạng của tao nhiều năm, hắn ở trên mạng cứu khổ cứu nạn vô số, danh tiếng lớn, chỉ cần là bài hắn đăng là hot.”

“Mày cứ bốc phét, chẳng qua là tên bồi bút nhận tiền làm việc.” Bình Quả không tin, thấy Điền Viên nói quá lời, còn về phần Quan Âm Ướt Át thì đã nghe tên lâu rồi: “ À mà Mông Bự, nick trên mạng của máy là gì thế?”

“À... Ha ha ha.” Điền Viên làm động tác hất tóc rất dâm tiện.

- Anh đây là Lẳng Lơ Vô Tội.

Bình Quả cười ngả người, phải dựa vào Điền Viên mới đi được, Điền Viên đang định mắng hắn đột nhiên thấy trên ghế dài rìa quảng trường có một.... người.... mặc áo phao màu lam, ngoài lồng cái áo ba lỗ len màu hồng, tay trái cầm bông hoa.

Sở dĩ nói người là vì ở xa quá không rõ giới tính.

Hai người len lén tới gần, nhìn thấy ám hiệu thì không sai, giới tính xác nhận là nam, nhưng mà nữ tính hóa nghiêm trọng, tóc dài mượt mà như thiếu nữ, đi gần thêm chút nữa thấy rõ hơn. Tên đó ngón giữa đặt lên lưng ghế, ngón trò tõe ra, điển hình của động tác cầm chuột, đầu ngả ra sau đón ánh mặt trời, mắt cá lờ đờ, nhìn biết ngay loại cú đêm. Thực ra chẳng cần nhìn kỹ như thế, cứ dựa vào số mỡ thừa khắp người là gần như đoán ra được đây là tên trạch nam bị internet họa hại.

Bình Quả cười híp mắt, thì thầm: "Mông Bự, đâu phải bạn internet của mày, có mà bạn gay ấy.”

“Cút, còn hơn thằng bạn đểu như mày.” Điền Viên đẩy Bình Quả sang bên, đứng cách mấy bước nhìn người kia ngửa mặt lên cao không thèm nhìn chúng sinh tầm thường đi qua, có kiểu cô độc không ai hiểu anh đây, dù thấy Điền Viên cũng chẳng nhìn một cái. Điền Viên tới gần nói: "Áo khoác xanh, ba lỗ đỏ, tay cầm hoa nghênh xuân... Anh hẳn chính là Quan Âm Ướt Át rồi.”

Người này bấy giờ mới hạ ánh mắt kiêu kỳ xuống, phát hiện một người nhìn mình cười dâm tiện, cũng màu mè đáp: "Xem ra anh chính là Lẳng Lơ Vô Tội rồi... Đúng thế, tôi là Quan Âm Ướt Át, đã gần nửa năm không thấy anh lang thang trên mạng.”

“À, tôi làm ăn, bận quá không có thời gian. Ướt Át, tối qua tôi để lại lời nhắn, anh đọc chưa?”

“Đọc rồi, có điều chúng tôi làm việc không giống bọn ngốc cái gì cũng dám nói, chúng tôi có nguyên tắc, ngôn luận quá ảnh hưởng tới sự hài hòa không nói, biểu đạt phản động bất mãn lộ liễu không nói, dễ gây chú ý với cảnh sát không nói. Còn nữa, dù quan hệ của chúng ta không tệ, nhưng giá không thể giảm, bây giờ kiểm duyệt gắt gao đám anh em kiếm sống trên mạng năm xưa đã chẳng còn mấy nguồn thu nhập nữa rồi.”

“Ướt Át, anh cứ yên tâm, tuyệt đối không vi phạm nguyên tắc của anh, hơn nữa giá cả thoải mái, chỉ cần anh lăng xê hot người anh em này của tôi, thừa tiền trả tiền điện tiền mạng mấy năm luôn, anh không cần phải ra cửa nữa.”

Điền Viên lấy cái máy MP5 đưa tới, Ướt Át xem qua loa ảnh, chính là ảnh Từ Thừa Quý đang dùng tiền đổi lấy trái phiếu, đổi tới cái lốp xe cũng không còn.

Yêu đầu của Điền Viên đơn giản chỉ cần làm người anh em này hot lên là được, viết thế nào thì viết, không giới hạn, thế thì quá dễ, chẳng phải là vạch trần quan tham hay vụ án nghiêm trọng nào đó, Ướt Át gật đầu: "À, muốn khoe khoang trên mạng chứ gì, được... Tôi nhận công việc “này.

................................................................

Cũng tại buổi sáng mùa đông mặt trời rực rỡ ấy, Soái Lãng rời xe taxi, ngẩng đầu nhìn cánh cổng lớn của thư viện tỉnh, kiến trúc hùng vĩ làm y sinh ra cảm giác trang nghiêm. Vừa mới bước tới liền có điện thoại, thấy số Điền Viên gọi tới, Soái Lãng bắt mấy liền nghe thằng béo nói tía lia.

“Nhị ca, em làm ổn thỏa rồi, phía bọn em không có vấn đề gì cả... À phải rồi Nhị ca, đám Lão Khang tham lam quá, đối hết cả tiền của người ta chưa nói, tới ngay cả áo, di động, đồng hồ, bánh xe cũng đổi đi nốt... Liệu có xảy ra chuyện gì không?”

“Xảy ra chuyện gì được chứ, bọn chúng có giải thích rõ ràng được với cảnh sát chuyện này còn là vấn đề hay không ấy. Anh cũng chẳng tin đồn công an có bản lĩnh bắt được người, sau đám điêu dân kia là đám đại ca của chợ trời, sau đám đại ca chợ trời là quân sư đầu chó Lão Khang, sau Lão Khang là chúng ta, ai có bản lĩnh tìm ra anh, anh mày nhận tội.”

“Đúng thế thật, ai mà bắt được Nhị ca cứ? Tiếp theo làm gì nữa?”

“Về quê sớm ăn Tết đi, năm nay hai đứa mày vất vả rồi, mày mấy năm trời không có tiền, về quê cũng rén, giờ về cho cha mẹ nở mày nở mặt một chút. Nghỉ ngơi thoải sau Tết mở rộng kinh doanh, lúc đó bận bù đầu.... À quên, mày hay khoe huyện Ô Long quê mày có rượu ngô ngon lắm, về kiếm cho anh một ít.”

“Vâng, em biết rồi.”

Vỗ về Điền Viên một hồi, lại nghe hắn nịnh nọt, Soái Lãng chửi một câu cúp điện thoại, mỉm cười đi vào thư viện. Nghĩa trang không có camera giám sát, Soái Lãng không tin có cảnh sát nào đủ thần kỳ đi tìm hiểu được tận gốc vấn đề, toàn là dân quấy rối chuyên nghiệp, những người này hiểu làm cách nào bảo vệ bản thân, có khi cầm tiền ăn Tết chuồn sạch rồi.

Có câu võ công cao tới mấy vẫn thua nửa viên gạch, quyền lực lớn tới đâu cũng chẳng dọa nổi điêu dân, làm cái chuyện hại người chẳng lợi gì này, Soái Lãng tìm lại được cái cảm giác trốn sau lưng cười trộm ngày trước. Khi đi tới gần thư viện, vô tình nhìn thấy hai bóng người làm Soái Lãng đang cười trộm xoay ngoắt người đổi hướng.

Chính là cảnh sát Chung và nữ cảnh đã lấy lời khai của y, chỉ có điều vô tình gặp ở nơi này, Soái Lãng không khỏi cảnh giác, nhìn hai người họ cười nói lên xe, thầm nghĩ, xem ra không phải mỗi mình anh đây thông minh, ngay cảnh sát cũng khôn ra rồi, biết tới đây tìm manh mối.