Q3 - Chương: 104 Di hoa tiếp mộc, vu vạ hai đằng. (2)
Xe cảnh sát đã đi, Soái Lãng mang theo hồ nghi đi vào thư viện tỉnh, qua cửa, chỉnh lại đồng phục công tác của cán bộ đường sắt.
À phải nói đây là đồng phục mới của đồng chí Soái Lãng đấy, không phải đi mượn, cũng không phải loại đồng phục thợ điện đâu, đồng phục này kiểu dáng và màu sắc khá giống với của cảnh sát, dù gì thì cũng đã bước một chân vào hàng ngũ cán bộ rồi, dù đãi ngộ chưa có gì thay đổi, nhưng mà thể diện thì đã cao hơn hẳn.
Mặc dù đám Trần Kiện vào viện cả rồi, sống chết chưa rõ, nhưng trước đó cũng chạy chọt lo lót xong xuôi, đồng chí Soái Lãng đang trong bước xét duyệt cuối cùng thành Đảng viên, tin rằng chuyện này không lâu nữa.
Nghĩ tới chuyện này Soái Lãng không khỏi đắc ý.
Trong túi Soái Lãng còn có giấy chứng minh và giấy công tác do cục đường sắt cấp, nếu cần tra cứu hồ sơ công khai của tỉnh, không cần tốn thủ tục rườm rà. Y bắt đầu thấy tính ưu việt của làm cán bộ rồi, nếu sau này thực sự kiếm được chức lãnh đạo nhỏ xíu nào đó, y cũng hài lòng.
Ai dè vừa vào trong không biết hôm nay vận khí tốt hay xấu, lại gặp người quen.
Từ phòng tiếp đãi đi ra không ngờ là Trâu Hiểu Lộ, vừa thấy Soái Lãng một cái, cô hơi ngẩn ra, song lập tức mỉm cười, niềm vui trùng phùng sau kiếp nạn hiện rõ trên mặt.
Soái Lãng cùng cười, trùng hợp mà không phải trùng hợp, em gái này đoàn chừng vẫn chưa từ bỏ tìm kiếm số tài sản trong truyền thuyết kia.
Trâu Hiểu Lộ tất nhiên là có lý do vui mừng khi gặp được Soái Lãng ở đây, ít nhất nó chứng minh một số suy nghĩ của cô là đúng, hết sức tự nhiên đi tới, tự tin đưa ra đề nghị: “ Xem ra chúng ta cuối cùng vẫn cùng đường, đã chung suy nghĩ, vậy không ngại đi cùng nhau chứ?”
Thế mà Soái Lãng phũ phàng nói: “ Ha ha, cái chuyện chúng ta trùng hợp có suy nghĩ giống nhau tuyệt đối không xảy ra đâu.”
“Thế à? Vậy thì anh tra cái gì? À phải, anh nhất định không nói cho tôi biết.” Trâu Hiểu Lộ tỏ ra tinh nghịch, xem ra không còn làm việc cho người ta nữa, khôi phục tính cách hoạt bát của cô gái trẻ rồi.
Soái Lãng thoải mái: “ Có gì mà không thể nói với cô, tôi tới tra lịch sử trường Đh Trung Châu, còn cô, tôi không tò mò đâu, nhất định thay Từ gia đi tra cuộc đời Đoan Mộc Lương Trạch, cô nghĩ dựa vào cái đó mà tìm được số tài sản kia à?”
Trâu Hiểu Lộ chớp chớp đôi mắt to, người này chưa bao giờ ngừng làm người khác ngạc nhiên: “ Anh đoán đúng một nửa, có điều tôi không làm cho Từ gia, tôi bị người ta đuổi đi rồi, tháng lương cuối cũng không có. Anh biết không, anh đã thành công đập vỡ bát cơm lương mỗi năm 600.000 ( ~ 2 tỷ) của tôi rồi đấy.”
Giống như nói đùa thôi, chẳng hề có ý trách móc, Soái Lãng dửng dưng: "Mất bát cơm, giữ được cái đầu kiếm cơm, cô không thấy thế là lãi à?”
Trâu Hiểu Lộ chỉ Soái Lãng: "Tôi thích anh ở chỗ này, anh trực tiếp thắng thắn, không sai, tôi thấy lãi lắm.”
Hai người bỗng nhiên thêm một phần thân thiết, ít một phần khoảng cách, cùng nhìn nhau cười. Trâu Hiểu Lộ mặc chiếc áo phao lông vũ màu hồng, chiếc áo dày che đi vóc dáng yểu điệu, nhưng phối hợp với chiều cao của cô, thêm vài phần sang trọng, gương mặt không có vẻ trang nghiêm giả tạo trước kia, mà hoạt bát sôi nổi. Phát hiện ra Soái Lãng đang ngắm nhìn mình, cười khẽ khoe hai lúm đồng tiền, mê người vô cùng.
Có điều Soái Lãng rất tỉnh táo, y thừa biết cô gái này không hề thích mình, đây là loại hình giai nhân nguyện hiến thân vì tài phú và quyền lực chứ không phải tình yêu.
Trâu Hiểu Lộ cũng nhận ra sự bình thản của Soái Lãng, trong mắt y không hề có thèm khát như trước kia, hơi ngạc nhiên đồng thời ủ rũ, vì cô đoán ra được nguyên nhân: "Xem ra anh vẫn còn thành kiến với tôi.”
“Ngược lại, câu này phải do tôi nói mới đúng.”
“Mặc dù anh luôn tỏ ra lưu manh, gian xảo, hám lợi, thô bỉ, kỳ thực anh thông minh sáng suốt hơn bất kỳ ai, lại còn nhiệt tình, hôm đó anh vốn không cần cứu tôi, nhưng anh chấp nhận bị hiểu lầm, kéo tôi khỏi nguy hiểm, tôi còn chưa cám ơn anh. Vì sao chúng ta không thể làm chuyện này cùng nhau, nói không chừng tôi có thể giúp anh.”
“Chuyện này tôi tin, đáng tiếc, tôi không giúp được cô, tất cả đã kết thúc rồi, vì sao cô phải cố chấp như thế?” Soái Lãng lắc đầu.
“Chúng ta đều biết chuyện chưa kết thúc, tôi tin tưởng ý tốt của anh, nhưng tôi muốn thấy kết quả, chẳng lẽ anh không phải cũng như thế à? Cho dù anh căn bản không cần số tiền đó, nhưng vì tò mò, anh vẫn truy theo tới cùng.” Trâu Hiểu Lộ kiếm một cái cớ tựa đúng lại tựa sai, có điều nghe qua rất hợp lý.
Soái Lãng không phủ nhận, lòng hiếu kỳ đôi khi còn khiến người ta ngứa ngày hơn những thứ khác.
Đang là buổi sáng, người qua lại không ít, hai người đứng giữa đại sảnh nói chuyện khác bất tiện, nhất là lại có một mỹ nhân nổi bật như vậy, Trâu Hiểu Lộ ra hiệu ra ngoài. Hai người tùy ý bước đi, đứng ở hành lang rộng rãi của thư viện, Soái Lãng hai tay đút túi áo, dựa mình vào cái cột hướng mặt trời, khoai khoái tận hưởng nắng ấm.
Giai nhân ở bên cạnh cũng dựa người vào cột, nghiêng đầu nhìn sang: "Tôi biết anh thích suy đoán, tôi cũng suy đoán rất nhiều, không biết có thể xác thực từ anh không?”
“Ồ, cô muốn đi đường tắt à? Cũng được thôi.” Soái Lãng đáp lười nhác như con mèo đang tắm nắng, mắt khép lại.
Trâu Hiểu Lộ hít sâu một hơi, cô biết cơ hội này cực kỳ hiếm có, trong tất cả những người cô từng gặp, Soái Lãng là người thông minh nhất, trí tuệ của y bị che lấp bởi rất nhiều biểu hiện tệ hại bề ngoài, nhưng cô là người may mắn phát hiện châu ngọc bên trong, vì thế cô tổ chức ngôn ngữ hết sức cẩn thận rồi mời nói: “ Thời gian mua mộ không khớp với thời gian Đoan Mộc Giới Bình xuất hiện ở Trung Châu, nơi đó hẳn là cạm bẫy sắp xếp sẵn chứ không phải là vì nhu cầu tức thời, cho nên hẳn còn tồn tại một nơi không ai biết.”
“Sai.” Soái Lãng trả lời ngắn gọn.
“Sai sao?” Vừa mới nói đã bị phủ nhận, Trâu Hiểu Lộ không thể tiếp nhận: “ Thực ra tôi nghĩ, nói không chừng vẫn ở nghĩa trang, nơi đó vắng người, không có camera giám sát, chính là nơi che giấu tốt nhất.”
“Sai.” Soái Lãng tiếp tục nói: “ Tôi sẽ không nói nguyên nhân cho cô đâu, tôi chỉ trả lời đúng sai thôi, tin hay không tùy cô.”