← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 105 Di hoa tiếp mộc, vu vạ hai đằng. (3)

Nếu là người khác nói câu này, Trâu Hiểu Lộ không coi ra gì, cô cũng rất tự tin vào trí thông minh của mình, nhưng đối diện là Soái Lãng, chỉ đành chấp nhận sự vô lý của y, lại thay đổi câu hỏi: “ Tôi xem rất nhiều lần đoạn video kia, tôi thấy tình cảm của Đoan Mộc Giới Bình với cha mẹ rất sâu sắc, tôi nghĩ trong quá trình trường thành của hắn có thời gian và địa điểm nào đó liên hệ với nơi cất giấu...”

“Sai, đó là lối tư duy cảnh sát, nếu cách này mà đúng thì mọi chuyện sớm kết thúc rồi, cô có nhiều nguồn lực bằng cảnh sát à?” Soái Lãng cắt lời.

“Vậy thì tôi biết hành trình của Đoan Mộc Giới Bình ở Trung Châu, tôi thấy chắc chắn có chỗ mà chúng ta bỏ sót, ví như bia không tên, hay cái tên Giang Thành Từ. Nói không chừng trong lời thoại của hắn có gợi ý.” Lần này Trâu Hiểu Lộ nói rất ngập ngừng, liên tiếp bị phủ nhận, cô không còn tự tin nữa rồi.

“Sai.” Soái Lãng vẫn đưa ra câu trả lời như cũ.

“Lại sai? Sai hết cả sao?” Trâu Hiểu Lộ thất vọng cùng không cam lòng.

“Sai hết, vì cô chưa hiểu một kẻ lừa đảo cao thủ là thế nào, kẻ lừa đảo bình thường mới tranh thủ sơ hở của người ta, còn cao thủ thì không sợ cô động não, cô càng động nào thì càng đi vào ngõ cụt. Kẻ lừa đảo cao minh không đi lừa kẻ ngốc, chỉ lừa kẻ thông minh.” Soái Lãng đưa ra một minh chứng: "Kết quả lần trước không cần nói lại chứ hả, đám Hoàng Tông Thắng, Lưu Nghĩa Minh có kẻ nào không thông minh, không gian trá, không lọc lõi? Vậy mà cái bí mật Giang Thành Từ lại do Đại Ngưu là thằng ngốc nghĩ ra, rốt cuộc ai hơn?”

Trâu Hiểu Lộ không nói được lời nào, sự thực hơn ngàn lời hùng biện mà, cô nản chí: "Vậy nếu tất cả đều là sai thì như thế nào mới là lối suy nghĩ đúng đắn?”

“Cô vẫn chưa hiểu à? Chỉ cần cô động não là sai rồi.” Soái Lãng nhấn mạnh: “Còn đường lối suy nghĩ à? Đơn giản lắm, đừng thấy cái gì là kỳ quái hết, cứ nghi ngờ là thua, đối phó với một vụ lừa đảo, cách tốt nhất là đừng nhảy vào cuộc, làm một kẻ bàng quan. Chỉ có người bàng quan mới đủ sáng suốt, nếu cô cứ một lòng truy tìm nó, tức là cô nhảy vào cuộc, cô mãi mãi không tìm ra chỗ cao minh của hắn, hắn không lừa người, thông minh hay ngu dốt không có ý nghĩa ở đây, hắn tâm trí của cô. Chỉ cần cô có góc tối trong lòng, là hắn lừa được cô.”

Quá sâu xa, ngoài lối tư duy của Trâu Hiểu Lộ, khi cô còn đứng ngây tại chỗ thì Soái Lãng đã lịch sự làm động tác cáo từ mà đi, cô giật mình hỏi: "Góc tối trong lòng tôi là gì?”

“Tôi nhìn thấy một cái thôi, cô không hề thích tôi, cô gái như cô hẳn thích người có tri thức cao, lịch thiệp lãng mạn, đẳng cấp... Vậy mà cô lại cố ý lấy lòng tôi, tỏ ra như thích tôi, cần gì chứ? Chỗ di sản kia cũng không phải của cô, nó thực sự quan trọng với cô vậy sao?” Một câu nhẹ nhàng Soái Lãng không dừng lại.

Trâu Hiểu Lộ xấu hổ nhìn theo Soái Lãng đi vào thư viện, mới đầu trong lòng cô Soái Lãng là tên vô lại háo sắc, có chút thông minh vặt cùng điểm xấu đầy rẫy, chẳng thể làm nên trò trống gì, nhưng ấn tượng đó sớm lật nhào rồi, bây giờ cô thậm chí cô không biết đánh giá người này như thế nào, vì chênh lệch quá lớn, không nhìn thấu.

Cô lặng lẽ đợi cách thư viện không xa, hơn một tiếng sau mới thấy Soái Lãng đi ra, bắt taxi rồi đi. Trâu Hiểu Lộ không tốn một giây, đi thật nhanh vào thư viện, bằng gương mặt xinh đẹp và ma lực của đồng tiền, cô dễ dàng biết được nội dung Soái Lãng tra cứu từ thủ thư.

Thật đáng tiếc, Soái Lãng nói thật, y tìm hiểu lịch sử Đại học Trung Châu, chẳng liên quan gì tới số tiền kia.

Không, hình như là có liên quan, một tiếng sau Trâu Hiểu Lộ đọc tới văn hóa kim thạch Trung Châu, tìm thấy tên đoan Mộc Lương Trạch, ông ta từng là giáo sư Đh Trung Châu, dạy môn khảo cổ học. Nhưng cái này có liên quan gì chứ? Trâu Hiểu Lộ bất tri bất giác ở thư viện mấy tiếng, càng lún càng sâu, rất lâu sau mới sực tinh, quả đúng như Soái Lãng nói, càng động não càng mơ hồ.

Có điều cô tin, Soái Lãng không buông tay, y chắc chắn phải nghĩ ra cái gì đó, nếu không đã chẳng thản nhiên như thế.

....................................

Bốn tiếng sau khi xảy ra sự cố ở nghĩa trang, Từ Trung Nguyên và cả nhà em dâu mình về tới Khách sạn Sofitel, chưa từng bao giờ lại nghĩ rằng mình có thể lật thuyền trong mương thảm như thế, mất vài vạn với gia đình họ chẳng là gì, nhưng cục tức thì không sao nuốt nổi.

Cao Kế Hồng tức tối ngồi xuống ghế sô pha, phải uống liền ba cốc nước, cảnh sát tới lấy lời khai không ngờ lại còn cao ngạo mắng cô ta, nếu không phải các người tham lợi nhỏ thì sao mắc lừa...

Đợi lấy thân phận ra, rồi trên có điện thoại gọi xuống, thái độ thay đổi hẳn, khúm núm hứa hẹn toàn lực tra đám lừa đảo kia, có điều cần thời gian, mà các vị ngay cả tướng mạo đặc trưng cũng không cung cấp được, lại nhiều người như vậy, không dễ tìm. Trung Châu chẳng có đặc sản gì, chỉ có kẻ lừa đảo là nhiều...

“Cái nơi này sao lại biến thành như thế?” Cao Kế Hồng đặt mạnh cốc trà xuống, cơn giận chưa nguôi, thấy con trai đi qua đi lại, nén lòng dỗ: "Thừa Quý, đừng giận, chuyện này không trách con, ai chẳng có lúc sơ xuất.”

“Không phải đâu mẹ, mẹ xem đi, Bác Hai, bác cũng xem đi... Từ kích cỡ, màu sắc, vị trí con dấu, thứ trái phiếu giả này giống hệt bản mẫu mà APTX cung cấp.” Từ Thừa Quý lấy mấy từ trái phiếu giả ra đặt cùng với trái phiếu mẫu.

Từ Trung Nguyên cầm lên xem, nhìn thoáng qua y như đúc, Cao Kế Hồng sực tỉnh: "Vậy chẳng phải kẻ làm giả nhất định có đồ thật sao?”

“Ít nhất cũng phải thấy được hàng thật, loại trái phiếu một tấm trị giá 500.000 euro này không phải ai cũng có thể thấy được, cho dù là người giàu có ở Châu Âu cũng phải khóa trong két bảo hiểm. Đột nhiên lại xuất hiện ở nơi hoang vắng, con mới cho rằng thực sự của Đoan Mộc Giới Bình …” Từ Thừa Quý hối hận không thôi, tiền thì không tiếc, nhưng bị biến thành kẻ ngu ngốc thì sao một người tự cho rằng sống ở thế giới phát triển, văn minh tiến bộ nhìn quê hương bằng thái độ khinh bỉ có thể chịu nổi.

Từ Trung Nguyên rất già đời, không cho người nhà tới đồn công an lấy lời khai, hơn nữa khi cảnh sát tới hỏi chuyện cũng chỉ nói hàm hồ, thậm chí trái phiếu giả cũng không cung cấp. Ông ta sợ chuyện này ầm ĩ lên thì không cách nào giải thích cho thỏa đáng, cảnh sát đang tìm thứ này khắp nơi kia kìa, đợi hai mẹ con nhà kia tỉnh táo lại mói nói: "Ừ, đúng vậy đấy, có người cố ý làm giả thứ này, mục đích là gì? Nhiễu loạn tầm nhìn, hay ý đồ khác? Là ai? Lưu Nghĩa Minh không rõ tung tích, người khác ở trong bệnh viện, không phải là thằng nhãi Soái... Gì gì chứ?”