← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 106 Di hoa tiếp mộc, vu vạ hai đằng. (4)

“Soái Lãng ạ.” Từ Thừa Quý đã xem tư liệu cha mình cung cấp khi tới Trung Châu, biết qua người này: “ Nhưng không giống lắm, chỗ đó phải có trăm kẻ phối hợp với nhau, Soái Lãng làm gì có nhiều người như thế? Nếu có y sớm thành nhân vật vai vế ở Trung Châu này rồi. Với lại với thân phận của y, không thể nào tiếp xúc được thứ quý giá như thế.”

“Vậy chỉ có thể là Lưu Nghĩa Minh thôi, kẻ này không rõ tung tích, nói không chừng là ở sau lưng giở trò, hắn là oan gia nhiều năm của nhà ta. Hơn nữa chắc chắn là hắn đã thấy tái phiếu thật.” Cao Kế Hồng nghiến răng, ký ức về tên phản bội này vẫn chưa phai.

“Cũng có thể là người khác, chắc chắn một điều là nhắm vào nhà chúng ta, nhiều người như vậy ai có năng lực như thế? Liền một lúc có thể huy động nhiều người như vậy bày một trò lừa đảo, nếu kẻ đó nấp trong bóng tối ám hại chúng ta, vậy thì phiền toái lớn rồi.” Từ Trung Nguyên lẩm bẩm, càng động não lại càng thấy đau đầu.

Đang thảo luận thì có tiếng gõ cửa rất gấp, Từ Trung Nguyên đứng dậy mở cửa thì thấy em gái lớn vội vàng chạy vào, sau đó trở tay đóng cửa: "Đại biểu của Aptx gọi điện tới công ty à, Anh Hai, mọi người làm cái gì vậy, rùm beng hết cả lên rồi, Anh Cả cũng từ Hồ Nam gọi điện tới đấy.”

“Ài, bị người ta gài bẫy thôi, đều là giả.” Từ Trung Nguyên tức tối nói, rồi lại ngạc nhiên: "Em nói cái gì mà rùm beng cả lên, mà sao Anh Cả lại biết?”

“Anh còn chưa biết gì cả? Thừa Quý sắp thành nhân vật nổi tiếng trên mạng rồi đấy.” Cô em gái bực tức mắng.

Gia đình như bọn họ sợ nhất là gì? Đó là dư luận đàm tiếu, vừa nghe thấy lời này, Cao Kế Hồng vội vàng mở máy tính, cô em gái ở bên nhắc từ khóa "con ông cháu cha khoe của". Vừa tìm kiếm một cái, cả nhà trố mắt, tìm ra hơn vạn kết quả, trên cùng là chủ để có lượt xem cao nhất, nhấp chuột vào một cái, mắt lồi ra tí thì bắn vào màn hình.

Đó là ảnh Từ Thừa Quý giơ cao trái phiếu ở nghĩa trang, dáng vẻ ngông nghênh vênh váo, khi đó thực ra hắn đang hô "600 đồng một tấm ai bán?", có điều ghi chú ở dưới lại là:" Có biết trong tay tôi là cái gì không? Trái phiếu 500.000 euro đó, đám các người mấy đời cũng không kiếm nổi."

Một bức ảnh khác Từ Thừa Quý ngồi trên xe Hammer, chú thích:" Biết anh mày lái xe gì không? Hummer, không sợ tốn xăng, toàn do nhà nước trả."

Lại một tấm nữa Từ Thừa Quý đang đếm trái phiếu, có điều chú thích là:" Biết vì sao anh oai không? Cha anh tuy không tên là Lý Cường, nhưng người ngủ với mẹ anh còn oai hơn Lý Cường."

Đổi trắng thay đen, lẫn lộn thị phi, thế này người không biết gì thì chửi bới, người biết chút nội tình lại nghĩ là Từ gia đã lấy được trái phiếu rồi, Cao Kế Hồng mặt trắng bệch, Từ Thừa Quý đọc tới dòng chữ "người ngủ với mẹ anh" thi môi run bật bật tay chỉ màn hình, hai mắt phun lửa như đối diện với từ thù.

Mà lúc này ở Cty Viễn Thắng, Hạ Bội Lan đứng cạnh một thanh niên trẻ nho nhã đang nhìn màn hình trầm tư. Ở Hong Kong, đại biểu của APTX đặt máy bay bay điểm đến Trung Châu, còn có rất nhiều người không rõ lai lịch kéo tới khách sạn Sofitel, muốn Từ gia đưa ra một câu trả lời thỏa đáng...

Thời gian trên lịch lúc này là ngày 15 tháng 1 Dương lịch, ngày 12 tháng Chạp Âm lịch, Tết Xuân tới rất gần rồi.

Trịnh Quan Quần cứ thẫn thờ nhìn con số 15 cực lớn kia, hôm qua ghi chú dưới con số này, giờ mới nhớ ra hôm nay đã là hạn nửa tháng từ lúc thành lập tổ điều tra, kỳ hạn là kết án trước Tết Xuân.

Trước kia vì không tìm thấy nơi cất giấu tang vật của Đoan Mộc Giới Bình nên không thể kết án, sau khi sự kiện trúng độc xảy ra, Trịnh Quan Quần từng ý đồ lấy lý do nghi phạm đã dùng tiền tang vật mua tranh họa đồ cổ để kết án, có điều bị trả về, lý do là chứng cứ không đầy đủ.

Chuyện khác có thể qua loa, ví dụ vụ trúng độc, thế nhưng khoản tiền để lại của Đoan Mộc Giới Bình, nhất định phải tìm cho được.

Cuộc họp thường lệ mỗi tuần của sở tỉnh không chỉ một lần thúc giục tiến triển của tổ điều tra, đặc biệt sau khi thu hoạch được lượng lớn cổ vật ở nghĩa trang thì thúc giục càng gấp. Một mặt là đồng nghiệp các nơi gây áp lực trả lại tiền lừa đảo, mặt khác, Trịnh Quan Quân biết nếu có thể tìm ra số trái phiếu trong truyền thuyết trị giá cả tỷ đồng kia, đặt trong phạm vi toàn quốc cũng vẫn là sự kiện trọng đại, dù không phải là lãnh đạo tham công to thành thích lớn thì cũng thèm muốn, huống hồ bây giờ kiếm đâu ra lãnh đạo nào không muốn công to, không muốn kiếm kiếm vốn liếng thăng tiến?

Khó lắm!

Trịnh Quan Quần chỉnh lý báo cáo tình huống mỗi ngày của người trong tổ điều tra, xem sơ qua, cầm trong tay rời khỏi văn phòng xuống tầng 1, vào phòng hội nghị.

Thời gian vừa đúng 9 giờ, Tục Binh và chính ủy Đồng Huy đã tới, chào hỏi ông ta. Trịnh Quan Quân ngồi vào chỗ, hơi nghiêng đầu một cái là có thể thấy bầu trời âm u ngoài cửa sổ, mà trên mặt thành viên tổ phá án cũng chẳng thấy có tia nắng nào, không khí nặng nề hơn rất nhiều.

Trong tổ điều tra hơn 10 người này trừ Thẩm Tử Ngang, Tục Binh, Đồng Huy và Hành Song Thành, còn lại đều là người mới, có người chưa từng làm việc ở cơ sở đã lên thẳng tỉnh công tác, có người chỉ treo chức vài tháng lấy lý lịch, căn bản chẳng hiểu cơ sở thế nào.

Trịnh Quan Quần nhìn từng gương mặt trắng trẻo, da dẻ mịn màng, bất giác thấy tiền đồ của mình cũng u ám như bầu trời kia, không khỏi nhớ tới khuôn mặt nhuốm đầy phong sương của Soái Thế Tài, nhìn một cái là thấy yên tâm.

“Mọi người nói đi, chỉ là thảo luận thường lệ thôi, chúng ta đem tiến triển điều tra gần đây xác nhận cùng nhau... Tiểu Thẩm, cậu chủ trì đi.” Trịnh Quan Quần nói một câu thiếu sinh khí rồi bỏ gánh, lấy góc độ người bàng quan ngồi đó.

Thẩm Tử Ngang lúc nào cũng trịnh trọng nghiêm túc, đứng lên làm một bài mở màn cám ơn mọi người cần cù công tác, điểm danh Chung Sơn và Lưu Diệc Tuệ báo cáo, hai người này bám sát tiến độ điều tra, nói tới tình huống ngoại vi thì họ rõ nhất.