Q3 - Chương: 107 Sai mất một ly, đi cả ngàn dặm. (1)
“Chúng tôi tuần này chủ yếu tiến hành hỏi chuyện những người tương quan trong sự kiện trúng độc, người thứ 5 trên xe hôm đó là Lưu Nghĩa Minh, người này là đại cổ đông trung tâm làm đẹp Phượng Nghi Hiên, đồng thời nhậm chức ở quỹ đầu tư nước ngoài có tên là APTX. Hắn về Trung Châu trước Tết Dương, sau khi xảy ra sự kiện trúng độc, người này đã không rõ tung tích, tạm thời không tra ra ghi chép xuất cảnh, kỳ quái là cũng không có ghi chép nào ở Trung Châu. Chúng tôi hoài nghi người này thoát nạn không trúng độc...”
“Một chuyện nữa trừ Lưu Nghĩa Minh và bốn người trúng độc còn hai người nữa hôm đó biết chuyện mật mưu đào mộ ở Cty Viến Thắng. Một là Soái Lãng, người này tôi không cần giới thiệu nữa, mọi người đều quen; một người khác là Trâu Hiểu Lộ, khi phát sinh sự kiện kia, bọn họ bị giam lỏng trong phòng của Hoàng Tông Thắng, đối chiếu khẩu cung cơ bản trùng hợp.”
“Hôm đó tin tức đúng là do Soái Lãng nói cho những người này, có điều Soái Lãng nói khi say rượu, chúng tôi đã tới hỏi chuyện phục vụ giám đốc hội sở hôm đó, cùng lấy camera giám sát, đều có thể chứng minh Soái Lãng uống say... Hơn nữa, ừm, trêu ghẹo nữ phục vụ... Bị bảo an công ty Viễn Thắng phái tới đưa đi...”
Chung Sơn còn rất trẻ nên cơ hội tham gia tổ điều tra thế này là hiếm có, tất nhiên là cố gắng biểu hiện, sự thực chứng minh hắn làm rất tốt. Đang báo cáo trơn tru, khi nhắc tới Soái Lãng, cảm giác có vài người mặt cứ như đau răng không chịu nổi, sớm nghe nói người đó bất phàm, không ngờ bất phàm tới mức đó.
Báo cáo đã hết, không ai hỏi gì cả, lại còn trầm mặc khác thường, Lưu Diệc Tuệ cô cộng sự của Chung Sơn thẳng thắn đề nghị: "Xử trưởng Trịnh, tôi cảm thấy người tên Soái Lãng này vô cùng khả nghi, tôi đề nghị phải có biện pháp cưỡng chế.”
Chỉ có thế mà muốn cưỡng chế Soái Lãng? Tục Binh và Đồng Hủy nhìn nhau cười, Hành Song Thanh lắc đầu, chẳng buồn ý kiến. Trịnh Quan Quần hỏi lại cô cảnh sát: “Khả nghi ở chỗ nào?”
“Y từng tiếp xúc với Đoan Mộc Giới Bình, lại có thể tìm ra điểm cất giấu tang vật của Đoan Mộc Giới Bình, tôi nghĩ, y ít nhất biết tung tích số trái phiếu kia. Hơn nữa tôi cho rằng y biết nội tình sự kiện trúng độc, nói cho đám Hoàng Tông Thắng có ý đồ mưu hại... Quan trọng hơn nữa, y có tiền án, lúc còn vị thành niên vì phạm tội ăn cắp, ẩu đả bị đồn công an xử lý.” Lưu Diệc Tuệ nói rất hùng hồn, cô nhớ rất rõ người này, đặc biệt khi tới hội sở nghe phục vụ viên thuật lại hành động ghê tởm của y ngày hôm đó, gây ra phản ứng cảm tính rất lớn.
Loại người như thế, cô thấy phải khống chế ngay, tránh nguy hại cho xã hội.
Ai ngờ Trịnh Quan lướt qua như không: "Chuyện này nói sau đi... Tiểu Hành, tiến triển của các cậu thế nào?”
Hành Song Thành báo cáo không có tiến triển gì cả, chỉ có chuyện báo cảnh sát ngày 12 ở nghĩa trang Bắc Mang, cùng với hôm đó bài viết " Con ông cháu cha khoe của" gây xôn xao. Khi cảnh sát mạng được thông báo tổ chức nhân lực xóa bài thì lượng lượt xem bài viết đó đã hơn 120 nghìn, chuyển đăng mấy chục nghìn.
Bây giờ đám hiếu sự trên mạng nhiều, uy lực của internet lớn, chỉ mấy tiếng sau cư dân mạng đã moi ra tổ tông ba đời của chàng thiếu gia nhà giàu đó. Hay dở gì thì ông cụ nhà họ Từ là cán bộ cấp cao, anh cả nhà đó cũng thuộc cấp phó bộ, chuyện này sở tỉnh coi trọng cao độ, kết quả điều tra bị kẹt, một mặt Từ gia không tỏ thái độ, im lặng tới cùng; mặt khác tra theo địa chỉ IP của tài khoản đăng bài ra một công ty mậu dịch với nước ngoài, tra kỹ hơn thì do đường dây mạng của công ty này bị dùng trộm.
Nói tóm lại là không cách nào tra nữa rồi, tội phạm mạng không ngừng sinh ra kỹ thuật mới, nếu là sự việc nghiêm trọng thì bỏ công sức tra tiếp, chứ cái chuyện bóc trần kẻ khoe của này có phải vấn đề gì nghiêm trọng đâu, vì nó mà tốn nhân lực thì chẳng phải bảo cảnh sát mạng bọn họ đã rảnh tới không còn việc gì làm à?
“Chuyên nghiệp quá nhỉ, rốt cuộc là khó tra tới mức nào?” Tục Binh hỏi.
“Giả thiết thế này, nửa đêm canh ba tôi lái xe tới có thể thu được tín hiệu từ đường dây mạng này, sau đó đăng bài, chỉ tốn mấy chục giây, sau đó tắt máy nghênh ngang bỏ đi, vậy tra thế nào? Hiện giờ người dựa vào cái này kiếm cơm không ít đâu, bọn họ được gọi là thủy quân internet, lực lượng còn đông hơn cả truyền thông truyền thống. Bây giờ chỉ cần có nhân vật hot, sự kiện hot trên mạng là có bóng dáng của họ.” Hành Song Thành giải thích.
Loại chuyện này người trẻ tuổi chẳng lạ gì, quen thuộc đến không phải giải thích nữa, Chung Sơn và Lưu Diệc Tuệ gật đầu phụ họa. Trịnh Quan Quần nghe đã thấy đau đầu, nửa hiểu nửa không, vì thế cũng lướt qua vấn đề này: "Sự kiện này Từ gia không báo án, cũng không cung cấp số trái phiếu giả dùng để lừa họ, người bị hại không gấp thì chúng ta gấp cái gì.... Tục Binh nói tiến triển bên hình sự các cậu đi.”
Tục Binh báo cáo có cả vui lẫn buồn, người thì tìm được rồi, nhưng chỉ tìm được một, chính là công nhân đã trộm ấn giám bỏ chạy. Ngay ngày hôm đó công nhân kia đem bán ở chợ đồ cổ lấy một vạn rưỡi, có điều ngay hôm sau phát hiện trúng độc, là chất độc tiếp xúc, một bàn tay phải cưa bốn ngón, đang điều trị ở bệnh viện. Hiệu đồ cổ mua ấn giám cũng bị xử lý hình sự, đồ đã lấy về, còn người nữa vẫn đang truy tìm.
Chuyện này làm mọi người cau mày, chỉ đụng vào đồ thôi cũng mất đi ngón tay, tên lừa đảo kia ác độc tới mức nào cơ chứ?
Hai tuần qua phát sinh chừng đó việc, nhìn từ góc độ điều tra, bọn họ vẫn ở giai đoạn bị động, hay nói cách khác là vẫn dậm chân tại chỗ, không có tiến triển gì cả. Người tham gia cuộc họp thảo luận một phen, phía kinh tế báo cáo, bọn họ truy lùng tài chính đúng là có tiến triển, một phần tiền tang vật của Đoan Mộc Giới Bình thông qua tiền trang ngầm ở Phiên Ngu đi ra nước ngoài, đích đến là ngân hàng Thụy Sĩ và Iceland, giống đám quan tham bỏ trốn, thành bánh bao thịt ném chó rồi, một đi không trở về.
“Các đồng chí, trước tiên tôi cám ơn mọi người hai tuần qua cần cù công tác, nhưng cứ bế tắc thế này không được, sắp Tết rồi, chúng ta mang cái gánh nặng này mà ăn tết không vui vẻ được. Tôi nghĩ, mọi người thoải mái thảo luận một phen đi, nguyên tắc là chúng ta không thể phân tán tinh lực thế này nữa, phải tập trung vào một điểm, phải tra ra kết quả. Nhưng trọng điểm này ở đâu, mọi người nói đi?” Trịnh Quan Quần lấy hỏi thay tổng kết, dẫn dắt vấn đề.
Chuyện này thực ra mọi người từng thảo luận riêng với nhau rồi, Tục Binh, Đồng Huy, Hành Song Thanh đều hiểu ý Trịnh Quan Quần ám chỉ điều gì, chẳng qua không ai nói ra.
Vẫn cô cảnh sát trẻ Lưu Hiểu Tuệ kia nghé non không biết sợ hổ, trực tiếp đề nghị: "Xử trưởng Trịnh, chuyện này không phải đã bày ra đó à? Chúng ta điều tra tới mức độ này kỳ thực chuyện đã quá rõ ràng, mặc dù nhiều người đang tìm kiếm số tiền này, nhưng chỉ một người thực sự hiểu tên lừa đảo Đoan Mộc Giới Bình đó. Tôi thậm chí hoài nghi người này đã lấy được tiền rồi, mọi người đều biết cả, còn cần tôi nói à?”
Đương nhiên là không cần nói nữa, Trình Quan Quần bất tri bất giác viết một cái tên lên hồ sơ: Soái Lãng.
Chỉ có điều cái tên này lại như có ma lực nào đó khiến không ai muốn nói tên y ra, người nào từng tiếp xúc với y đều có ký ức sâu sắc, muốn đối phó với người này, e chẳng dễ hơn đối phó với Đoan Mộc Giới Bình.
Tục Binh, Hình Ái Quốc tiếp xúc với Soái Lãng từ rất sớm càng cảm khái hơn, lúc đó bọn họ nhận thấy rõ sự non nớt của y, vậy mà chỉ nửa năm không ngờ thành nhân vật cấp bậc này.
Mà nói ra thì … cảnh sát họ cũng góp phần không ít vào sự trưởng thành đó.