Q3 - Chương: 108 Sai mất một ly, đi cả ngàn dặm. (2)
Cũng không khí khẩn trương nghiêm túc, cũng một sự im lặng bao phủ phòng bao thương vụ xa hoa của một khách sạn nào đó.
Người tham dự không ít, đại biểu của công ty APTX hai người, dẫn đầu là nam tử trung niên, họ Phong tên Lục Hữu, trên truyền thông, cái tên này cùng công ty APTX vô danh như nhau, có điều Từ Trung Nguyên biết dù khi em trai mình nắm quyền công ty cũng hết sức cung kính với người này.
Mấy năm qua vốn đầu tư nước ngoài ồ ạt đổ vào, bọn họ đều muốn tìm người phát ngôn cho mình ở Đại Lục, Phong Lục Hữu là một trong đố đó.
Nhóm khác là Hạ Bội Lan, phó tổng Trần của Viễn Thắng thêm vào nam tử trên 30, trắng trẻo gọn gàng, rất nho nhã, danh thiếp chỉ vẻn vẹn một cái tên Nhâm Quan Triều và số điện thoại, không phô trương in kín hai mặt chức vụ như nhiều người.
Có điều người có kinh nghiệm đều hiểu loại này không xem thường được, càng là người ngay cả chức vụ cũng không thèm mang ra khoe, lai lịch càng lớn, lớn tới mức cần bảo mật, kỳ thực riêng việc người này có thể nắm giữ công ty Viễn Thắng đã đủ làm Từ Trung Nguyên coi trọng.
Từ Thừa Quý gõ cửa đi vào, nhận lấy dụng cụ pha trà từ tay phục vụ viên, anh chàng du học sinh mắt để trên trán này cực kỳ khách khí, khom người rót trà cho từng người, hàn huyên lấy lòng.
Hai ngày qua hắn chẳng làm gì khác ngoại trừ tiếp đãi những người lai lịch rất lớn này, nếu như cảnh sát còn dễ ứng phó, chứ đám người này chẳng đễ. Vì sự kiện "con ông cháu cha khoe của" khiến các nhà khác đều cho rằng Từ gia đã lấy được tài sản của Đoan Mộc Giới Bình rồi, ai chịu bỏ qua.
Chỉ biết thở dài, Từ Trung Nguyên chào hỏi khách một phen, lòng đắng nghét, có câu phượng hoàng rụng lông chẳng bằng gà, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, gia cảnh đi xuống không có người nắm quyền khiến người ta kiêng kỵ, ngay cả đám thương nhân cũng dám ngang nhiên tới nhà bắt nạt, nói gì loại địa đầu xà gốc to rễ sâu như Viễn Thắng
Chứ gì nữa, vẫn là việc trái phiếu thôi, Phong Lực Hữu đi thẳng vào chủ đề: "Anh Từ, tôi nghe nói anh mang theo mười mấy quân nhân xuất ngũ tới Trung Châu, các anh tra sớm nhất, bám sát nhất, tiến nhanh nhất... Có điều trước đó chúng ta có hiệp định, trái phiếu phải đổi qua công ty chúng tôi. Thế nhưng thái độ hiện nay của anh làm chúng tôi rất thất vọng, anh lại lấy một đống trái phiếu giả ra làm cớ, chuyện này không hay đâu.”
“Anh Phong, chúng tôi đúng là bị một đám điêu dân lừa, chắc chắn là có người đứng sau sai phái.” Từ Trung Nguyên ra sức giải thích.
Thế nhưng chẳng ai tin lời giải thích này hết, Phong Lực Hữu chất vấn: "Người nhìn thấy trái phiếu này không nhiều, cho nên người có thể làm giả được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay... Có phải anh định hất nước bẩn lên Lưu Nghĩa Minh của công ty chúng tôi phải không?”
“Trừ hắn ra, tôi thực sự không nghĩ ra ai khác nữa.” Từ Trung Nguyên không phủ nhận.
Trải qua phân tích của Từ gia, trừ Lưu Nghĩa Minh có đủ cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì không tìm ra người nào có năng lực tương ứng. Mấy ngày qua các phía tới tìm Từ gia, Từ gia đá quả bóng sang Lưu Nghĩa Minh, ba nhà tranh cãi không dứt, thế là lâm vào bế tắc.
Nhâm Quan Triều của Viễn Thắng bày ra bộ dạng cách sông xem lửa cháy, có điều bàn tới chuyện này thì hắn có khuynh hướng ủng hộ công ty APTX, chỉ nghe hắn nhàn nhã nói: "Tổng giám đốc Phong, tổng giám đốc trước của Viễn Thắng chúng tôi hiện giờ còn đang hôn mê, nếu nói ra thì Lưu Nghĩa Minh là người duy nhất thoát được, tôi thực sự muốn gặp anh ta, anh sẽ không giấu người đi chứ?”
“Được, hôm nay tôi sẽ cho anh một lời giải thích, có điều tôi cũng muốn anh phải cho tôi một câu trả lời.” Phong Lực Hữu nói chắc nịch, ra hiệu cho trở thủ.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Từ Trung Nguyên, trợ thủ kia rút điện thoại ra, nói nhỏ một câu: "Anh lên đi.”
Là Lưu Nghĩa Minh sao? Từ Trung Nguyên nhìn quanh, luôn cho rằng kẻ giở trò là Lưu Nghĩa Minh, hai ngày qua ông ta luôn lấy cái cớ này đối phó với các phía, giờ xem tình huống này có lẽ mình sai rồi.
Quả thật là sai rồi, không bao lâu có tiếng gõ cửa, Từ Thừa Quý làm chân phục vụ đứng lên mở cửa, đón vào một đôi nam nữ có thể nói là trai tài gái sắc, có điều nam tinh thần sa sút, đeo kính và khẩu trang, được nữ nhân dìu đỡ.
Sau khi kéo khẩu trang ra chính là Lưu Nghĩa Minh đã mất tích nhiều ngày được cảnh sát tìm kiếm khắp nơi, tức thì làm mọi người giật mình, bất giác đứng dậy. Phong Lực Hữu bảo hắn ngồi xuống, Lưu Nghĩa Minh từ từ ngồi xuống lấy ra giấy tờ, là vé máy bay chứng tỏ hắn đã đi Thượng Hải hôm xảy ra chuyện, sáng nay mới về.
“Tổng giám đốc Từ, anh tự nhìn đi, tôi bị trúng độc, thứ độc này là tổng hợp của Thiên tiên tử, Lang gia đảm... Khục khụ... Hôm đó tôi rời khỏi Trung Châu tới Thượng Hải tìm bác sĩ, khi lên máy bay thì bắt đầu mũi chảy máu không ngừng, tới giờ vẫn có triệu chứng chân tay co giật, mắt mờ, tai ù, sức khỏe suy yếu nghiêm trọng....”
“Tôi đã thế này rồi, anh vẫn còn đổ nước bẩn lên đầu tôi là sao? Tôi tự hỏi mình không có lỗi gì với Từ gia, từ khi còn là quỹ đầu tư Tinh Anh, tôi làm tổng giám tài vụ cho em trai anh, em trai anh làm giả sổ sách, chiếm đoạt tiền bẩn, tôi giờ tôi vẫn giữ kín như bưng, dù hai bên kiện cáo nhau tôi vẫn không lấy ra chống lại nhà anh. Đúng chứ? ”
“Năm đó tôi chẳng qua chỉ mượn dùng chút tài chính của công ty, tôi thừa nhận mình sai, nhưng Từ gia anh có mất gì, tiền đã thu về rồi, vậy Từ gia anh thể diện ghê gớm quá, không ai đắc tội nổi, nhà anh người dồn ép tôi khắp nơi, ở Nam Ninh còn gây sức ép với cảnh sát địa phương đưa tôi vào tù. Tôi từ lúc tốt nghiệp ra đã vất vả làm việc cho Từ gia, các anh đối xử với tôi thua một con chó... Tôi phải chạy ra nước ngoài, nếu tôi ở trong nước có phải Từ gia các người giết tôi rồi không?”
Mấy câu chất vấn làm Lưu Nghĩa Minh như mất hết sức lực, tay chân bắt đầu co giật mồm miệng méo đi vặn vẹo làm gì còn chút hình tượng soái ca nào. Người ngồi đây đều chứng kiến tình trạng 4 người kia rồi, người ngồi gần hắn nhất là Hạ Bội Lan không khỏi rùng mình, bất giác lui ra sau một chút, cứ như sợ bệnh truyền nhiễm...
Chưa cần biết lời hắn nói về ân oán giữa Lưu Nghĩa Minh và Từ gia đúng sai ra sao, ít nhất tất cả người thấy tình trạng thê thảm này, mọi hoài nghi nhắm vào hắn liền biến mất.