Q3 - Chương: 109 Gian hơn cả quỷ, trơn hơn cả lươn. (1)
Có điều nghi vấn trên người Lưu Nghĩa Minh được cởi bỏ thì lại khiến Từ gia bẽ bàng rồi, Từ Trung Nguyên và Từ Thừa Quý nhìn Lưu Nghĩa Minh được vợ vỗ vỗ lưng an ủi, đều im như thóc, vì người ta nói có phần không sai, năm xưa Lưu Nghĩa Minh lập công không nhỏ cho Đầu tư Tinh Anh, giờ rơi tới cảnh này, làm người ta thiếu tự nhiên.
Những nhà khác lúc này chuyển ánh mắt chất vấn sang phía Từ Trung Nguyên, Từ Trung Nguyên thở dài an ủi: "Xin lỗi cậu Nghĩa Minh, em trai tôi cũng thành người thực vật nửa sống nửa chết rồi, tôi không biết ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, tôi luôn cho rằng do cậu giở trò. Giờ xem ra tôi sai rồi.”
Thịnh Tiểu San hừ khẽ một tiếng, không để ý tới lời xin lỗi này, vừa trấn an được chồng bình tĩnh lại, chân tay đã dừng co giật, khuôn mặt trở lại bình thường.
Phong Lực Hữu tới ngồi bên cạnh Lưu Nghĩa Minh, giờ quyền chủ động nắm trong tay họ: "Anh Từ, tôi đã có lời giải thích, còn anh thì sao? Số trái phiếu tìm thấy ở nghĩa trang Bắc Mang, không phải do chúng tôi vậy là ai? Không phải là các anh ăn cướp lại la làng chứ? Thứ này không phải ai cũng làm ra được đâu.”
Bây giờ mũi giáo chĩa về phía Từ gia rồi, những lời đổ lỗi của Từ gia hai ngày qua, bây giờ càng khiến họ trở nên đáng nghi hơn. Hơn nữa vì Từ gia cố kỵ ảnh hưởng nên không cung cấp trái phiếu giả cho cảnh sát, giờ thành cớ cho người ta công kích.
Nhâm Quan Tiều cũng tiếp lời luôn: "Tổng giám đốc Từ, mặc dù hai công ty chúng ta không có quan hệ làm ăn qua lại, nhưng chuyện này mọi người đã giao hẹn cùng tiến cùng lui, nếu anh định bỏ chúng tôi lại, chúng tôi chẳng thể làm gì... Có điều anh muốn rời khỏi Trung Châu cũng không dễ dàng đâu, dù anh rời Trung Châu rồi vẫn phiền toái không dứt, anh có tin không?”
Tin, Từ Trung Nguyên đương nhiên là tin rồi, vì số tiền này dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng không hề quá, tố lên công an một cái, Từ gia sau này đừng mong còn chỗ đứng ở trong nước. Vậy mà lúc này lại có kẻ không thức thời, Từ Thừa Quý nhảy ra trừng mắt lên: "Anh muốn đe dọa chúng tôi à?”
“Ồ, tôi đang đe dọa sao? Anh Từ, cháu anh thật có phong thái Từ gia tiến vào Trung Châu năm xưa đấy.” Nhâm Quan Triều mỉm cười giễu cợt.
“Ra ngoài!”
Từ Trung Nguyên sầm mặt đuổi đứa cháu không hiểu chuyện đi, Từ Thừa Quý mặt hầm hầm ra ngoài, còn ông ta thì càng gặp khó, thở dài mấy lần, cân nhắc từ ngữ mãi mới nói được: "Tổng giám đốc Phong, tổng giám đốc Nhâm... Tôi thừa nhận mình có ý nhanh chân giành trước. Có điều tôi phải nói làm sao để các anh tin tôi chưa thành công đây?”
“Cái chuyện khoe giàu lan truyền trên mạng không phải sự kiện ngẫu nhiên. Ngày hôm đó cháu tôi ở nghĩa trang gặp phải người đào được trái phiếu, nó nhất thời kích động mua lấy, kết quả bị lừa lượng lớn tiền mặt, thậm chí ngay cả bánh xe cũng bị người ta lột mất....”
“Chuyện này thực sự là có kẻ cố ý, tước lừa gạt sau vu oan, sở dĩ chúng tôi không đem trái phiếu giả ra cho cảnh sát là vì sợ bị họ bám lấy thêm phiền phức.... Với lại gia đình như chúng tôi sợ nhất là loại chuyện ầm ĩ này, cho nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Người của chúng tôi hai ngày qua ra sức tra xét ở Trung Châu, nhưng không có chút tin tức nào... “
“Mấy vị không tin, vậy tôi nói luôn, nếu trái phiếu ở trong tay Từ gia, tùy ý mọi người xử trí, bất kể các vị muốn kéo sập Từ gia hay làm chuyện khác, chúng tôi đành nhận...”
Thái độ ông ta cực kỳ hạ mình rồi, một mặt là vì hai phe trước mặt lai lịch đều không nhỏ, mặt khác vì đây là nơi lạ nước lạ cái, có năng lực lớn tới mấy cũng không triển khai được. Từ gia đúng là bắt nguồn từ Trung Châu, nhưng sau khi ông cụ chọn nhầm phe thì bị nhổ bật gốc rồi, đợi lần nữa muốn quay lại Trung Châu, phái Lưu Nghĩa Minh đi thì kết quả lại biến người nhà thành kẻ thù, thế nên giờ họ hoàn toàn là người lạ ở đây.
Từ Trung Nguyên nói vô cùng thành khẩn, hoàn toàn khác với đứa cháu trai, khiến Phong Lục Hữu và Nhâm Quan Triều tin tám phần, bộ dạng này đúng là của người bị hại. Thế nhưng chuyện lại càng thêm khó, Từ gia ăn cướp la làng dễ xử lý, giờ họ vô tội thì rốt cuộc vấn đề ở đâu.
“Cậu thấy sao Nghĩa Minh?” Phong Lực Hữu quay đầu hỏi, đây là cánh tay phải của công ty bọn họ.
Lưu Nghĩa Minh chỉ Từ Trung Nguyên: "Ông ấy nói không sai đâu, một cái mộ cổ vật khiến chúng tôi thừa sống thiếu chết rồi, nếu là nơi chứa trái phiếu thật, sẽ có bố trí độc ác tương tự, không thể nào đào ra dễ dàng.... Đưa trái phiếu giả cho tôi xem nào.”
Bất ngờ, Từ Trung Nguyên không nghĩ Lưu Nghĩa Minh lại nói đỡ cho mình, cảm kích gật đầu với hắn, đi vào phòng ngủ lấy hộp trái phiếu giả mà người ở đây đã xem mấy lần ra. Hôm đó cảnh sát hỏi tới, Từ Trung Nguyên trả lời là cháu mình nhất thời tức giận vứt đi rồi, sợ thứ này rơi vào tay cảnh sát làm họ đề phòng.
Phong Lục Hữu biết thị lực Lưu Nghĩa Minh suy giảm đi nhiều, giải thích hộ hắn: "Cái này làm giả quá kém, biện pháp chống làm giả không hề có, nhưng chỗ có thể nhận ra bằng mắt thường làm rất giống.”
“Thứ này làm ở Trung Châu, không phải của Đoan Mộc Giới Bình, đồ Đoan Mộc Giới Bình làm giả giống thật hơn nhiều, không tệ thế này.” Lưu Nghĩa Minh chỉ bằng cảm giác của tay là có thể khẳng định rồi, sau đó hắn xé một tờ ra xem chất liệu giấy: “Bản in lazer thêm vào mạ điện, giấy làm từ gỗ, những kỹ thuật và vật liệu này đều dễ kiếm, Trung Châu là đất làm giả, kiếm cái xưởng tốt một chút là làm được, nhưng không có kỹ thuật chống làm giả.”
“Nhưng nếu như làm giống tới mức này thì phải thấy trái phiếu thật rồi, nhưng người thấy trái phiếu thật không nhiều, tôi chưa thấy, tổng giám đốc Hoàng cũng chưa thấy.” Nhâm Quan Triều nói thẳng, thứ này không thể dựa vào trí tưởng tượng mà làm ra được.
“Đúng thế.” Phong Lực Hữu cũng nghĩ không ra điểm này, nếu không phải là Đoan Mộc Giới Bình làm thì là ai làm, chẳng lẽ người kia đã có hàng thật rồi: "Thứ này cũng chỉ có người nội bộ công ty chúng ta biết, Từ Tiến Đĩnh thấy qua, nhưng ông ta trúng độc nằm đó rồi, ngoài ra còn có Trâu Hiểu Lộ nữa, nhưng cô ta không có bản mẫu.”
Dựa theo lời này Từ Trung Nguyên nghi ngờ Lưu Nghĩa Minh không sai, chỉ còn hắn có năng lực này, là Lưu Nghĩa Minh thì chắc chắn không làm rồi, vậy ai nữa?
Lưu Nghĩa Minh gắng gượng nói: "Mọi người quên rồi, còn một người có thể làm được.”