← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 110 Gian hơn cả quỷ, trơn hơn cả lươn. (2)

“Ai?” Tất cả gần như đồng thanh, vì trong suy nghĩ của họ, người này có trái phiếu thật trong tay.

“Một người mà tất cả chúng ta đều bỏ qua.” Lưu Nghĩa Minh vừa lên tiếng đã ho, tâm trạng có chút kích động: "Mọi người đừng quên Đoan Mộc Giới Bình bị cha con Soái gia bắt sống, khi đó Đoan Mộc Giới Bình mang theo trên người toàn là trái phiếu giả, chỉ cần thuận tay lấy một hai tờ, sau này in ra đống trái phiếu giả với y mà nói là rất dễ dàng... Tiết lộ cho mọi người, trước kia y bán sách lậu, chuyện in ấn với y chỉ là chuyện nhỏ.”

“Soái Lãng à?” Từ Trung Nguyên buột miệng nói ngay.

Hạ Bội Lan ghé tai Nhâm Quan Triều thì thầm, làm hắn kinh ngạc: "Cũng chính là kẻ đầu tiên tìm ra ngôi mộ dùng tên Giang Thành Từ đấy sao?”

Thịnh Tiểu San hơi chột dạ, nếu kết quả là như thế không phải là điều cô muốn, đêm đó phát sinh quan hệ với Soái Lãng có thể nói là tổng hợp nhiều yếu tố, ví như do rượu, do vừa trải qua một đêm kích động, do cô và chồng gần ít xa nhiều, tình cảm nguội lạnh, nhưng quan trọng nhất là cô có thiện cảm với y, nên mới để Soái Lãng toại nguyện. Nếu chuyện này là thật, người kẹp giữa như cô khó xử nhất, sắc mặt phức tạp, nói vào: "Nghĩa Minh, đừng kích động, anh đang không khỏe.”

“Không sao.” Lưu Nghĩa Minh thở dài: "Vẫn có một khả năng nữa, khi tất cả chúng tôi ngã xuống thì y đã lấy được bản thật rồi.”

Đủ loại âm thanh hỗn loạn vang lên trong phòng, Nhâm Quan Triều hỏi Hạ Bội Lan kẻ này là người thế nào, Từ Trung Nguyên thì vội vàng gọi cho lái xe của em trai mình, người ông ta đã đuổi việc. Phong Lực Hữu thì thầm với trợ lý, mặt đầy nghi hoặc.

“.... Tôi thấy không chắc, người này có chút lưu manh, háo sắc, hôm đó ở hội sở trêu ghẹo phục vụ viên, còn ý đồ cưỡng bức giám đốc Dương... Do chính tôi dẫn người bắt về. Khi tổng giám đốc Hoàng và mọi người đi tới nghĩa trang, tên đó còn muốn giở trò với Trâu Hiểu Lộ, kết quả bị Trâu Hiểu Lộ đánh cho một trận.” Hạ Bội Lan kể lại hoàn toàn khác với lời Lưu Nghĩa Minh, Soái Lãng chỉ là tên lưu manh vô lại, nát rượu hám gái.

Lưu Nghĩa Minh tỏ ra đau đớn khôn xiết: "Chỉ là bề ngoài thôi, tôi cũng bị y lừa... Người bắt được Đoan Mộc Giới Bình chỉ là một tên tiểu lưu manh thôi à?”

Đáp án rõ ràng, dù có là lưu manh cũng không phải là lưu manh đơn giản.

Lưu Nghĩa Minh nhận lấy cốc nước ấm từ tay Thịnh Tiểu San, uống một ngụm, nhắm mắt tập trung tinh thần tổ chức ngôn ngữ nói: "Tôi luôn nghĩ y là kẻ có chút thông minh vặt, nhát gan sợ chết, không làm được việc lớn. Nhưng khi trúng độc, tôi hiểu ra, không hề, sau khi phát hiện ra ngôi mộ, y biết đó là cái bẫy, bản thân không nhảy, mà dụ người khác nhảy...”

“Khụ, khụ... Xảy ra chuyện có người khác gánh, lấy được thì phải chi cho y tiền bịt miệng, chúng tôi bị y hại quá thảm... Đúng rồi, trong thời gian chúng tôi đều đã gục xuống, không ai để ý nữa, tôi nghĩ y đã tìm ra rồi... Hơn nữa y nghĩ, tôi nhất định bị trúng độc, tình trạng không khá hơn những người kia, cho nên mới đổ nước bẩn lên người tôi, để chúng ta đấu đá với nhau.”

“ Đúng, đúng, rất có khả năng là thế.” Từ Trung Nguyên không biết nhiều về Soái Lãng, nhưng đây là cái cớ ông ta thoát khỏi hiềm nghi, nên tích cực hưởng ứng.

“Chuyện tới mức này tôi không giấu mọi người nữa.” Lưu Nghĩa Minh thở dài: “ Tôi sở dĩ có thể dụ Đoan Mộc Giới Bình về Trung Châu là nhờ một kẻ lừa đảo giúp đỡ, người này là Cố Thanh Trì, truyền nhân đời thứ 37 của phái Giang Tướng. Đoan Mộc Giới Bình là đại đệ tử của ông ta. Tổng giám đốc Từ không lạ gì Đoan Mộc Giới Bình rồi, cha hắn Đoan Mộc Lương Trạch bị cha anh xử tử, cho nên hắn mới dày công bày kế lừa của nhà anh 200 triệu, tôi chỉ là kẻ không may bị cuốn vào thôi.”

“Chuyện xa xưa cũ kỹ còn nói làm gì, chẳng lẽ còn lật lại nợ cũ.” Từ Trung Nguyên thiếu tự nhiên nói.

“Không phải tôi muốn vạch chuyện xấu nhà anh, tôi chỉ muốn nói, Soái Lãng cũng là truyền nhân mà Cố Thanh Trì tìm được ở Trung Châu, y và Đoan Mộc Giới Bình là sư huynh đệ, bọn họ có cùng sư phụ.” Lưu Nghĩa Minh từng nói điều này, song không được coi trọng.

Lúc này thì tình thế khác rồi, cả phòng không dám thở mạnh, Đoan Mộc Giới Bình lợi hại ra sao dù là người chưa từng lĩnh giáo cũng nghe thấy, giờ lại xuất hiện sư đệ của Đoan Mộc Giới Bình, thế thì số trái phiếu kia chắc hẳn phải nằm trong tay người này.

Nói một hơi dài như thế, Lưu Nghĩa Minh lại ho không ngừng, Thịnh Tiểu San phải lấy cho hắn mấy viên thuốc, Lưu Nghĩa Minh uống vào, nghỉ ngơi thêm một lúc, sắc mặt đỡ hơn, bất chấp lời khuyên của vợ, hắn vẫn nói, cứ như thể nếu không nói ra, sẽ nghẹn trong lòng không chịu nổi.

“Tất cả chúng ta, bao gồm cả tôi cũng không chú ý tới y... Trước đó tôi nghe nói, y dẫn theo một đám lưu manh tới khu phong cảnh cướp thị trường, đoạt một miếng thịt béo bở từ tay Lâm Bằng Phi của Cty Phi Bằng.”

“Lần bán đấu giá, y ăn chặn của Phượng Nghi Hiên chúng tôi 500 vạn, cho tới bây giờ vẫn chưa trả lại.... Khi Đoan Mộc Giới Bình bỏ trốn, y dùng hai tấm thạch khắc giả lừa 200 vạn của Thai Bác Văn là thế thân của Đoan Mộc Giới Bình, chuyện này có thể tra được, ai ai cũng biết.”

“Tôi có quan hệ không tệ với Liêu Hậu Khanh của Duệ Sĩ, tôi còn biết khi Thai Bắc Văn xảy ra chuyện, y còn lừa Liêu Hậu Khanh 100 vạn lấy tin về điểm thao tác của Thai Bác Văn... Thủ hạ của Thượng Ngân Hà từng giao thủ với y, giờ vẫn đang ở trong tù... Từ chúng tôi, tới Thượng Ngân Hà, tới Đoan Mộc Giới Bình, tất cả những ai va chạm với y không chết thì cũng thừa sống thiếu chết rồi...”

Câu này vừa nói ra, những người khác đều sững sờ, chẳng lẽ có nhân vật lợi hại như thế mà không ai biết à? Ai có thể không biết chứ, Trần Kiện với Hoàng Tông Thắng mọc rể ở Trung Châu, Thượng Ngân Hà là con địa đầu xà, nói bọn họ không biết Soái Lãng chẳng phải vô lý sao?

“Y hẳn cho rằng tất cả chúng tôi đều ngã xuống rồi, không sao nữa, y cũng biết sẽ còn có người tới nghĩa trang tra, nên mới sai một đám lưu manh đi đặt bẫy, khiến cho chúng ta nghi ngờ lẫn nhau, cắn xé nhau... Khụ, khụ, nếu tôi thực sự không lên tiếng được nữa, các vị sẽ bị nội chiến mã gục hết... Mỗi y không sao.... Tất cả thành ra thê thảm như thế, mỗi y tiêu diêu... Mọi người vẫn nghĩ y là một nhân vật nhỏ sao? Không... Y còn lợi hại hơn Đoan Mộc Giới Bình đấy.”

Lưu Nghĩa Minh thấy những người kia vẫn nghi ngờ thì gần như khàn gào lên, một con sói đang lang thang ngoài kia, rình rập nhào vào cắn xé họ, tất cả lại nghĩ đó là con cừu, nếu còn không tỉnh ngộ, e rằng không ai thoát được hết.