← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 111 Gian hơn cả quỷ, trơn hơn cả lươn. (3)

Người khác có thể không tin lời Lưu Nghĩa Minh chứ Thịnh Tiểu San thì tin, mím môi quay đầu sang một bên, không còn lời nào để nói, trước kia không ai biết tới Soái Lãng vì y thực sự chỉ là tên lưu manh đầu đường xó chợ thôi.

Sự thay đổi của Soái Lãng, còn ai rõ hơn cô, cô chính là người được Cố Thanh Trì bỏ tiền thuê để dạy bảo Soái Lãng những bài học đầu tiên. Lúc hai người gặp nhau lần đầu Soái Lãng chỉ là chàng trai ngô nghê, mấy trò bắt chuyện với nữ nhân do cô dạy bảo, kết quả thế nào? Giờ đây y đưa được cả cô giáo lên giường ….

Yên tĩnh, cả phòng chìm trong trầm mặc, không ngờ Đoan Mộc Giới Bình chết lại còn nhảy ra Soái Lãng, hai người này còn là sư huynh đệ, bị người ta lừa qua lừa lại vậy mà không ai biết gì hết. Tuy không tin hẳn, nhưng không dám không tin.

Từ Trung Nguyên mãi mới nói: "Nghĩa Minh, tất cả ân oán cũ của chúng ta, hôm nay bỏ qua hết ... Xem ra y chính là kẻ phải chịu trách nhiệm cho tình trạng hiện nay của em tôi rồi.”

“Tổng giám đốc Từ, tôi không muốn xen vào chuyện nhà của anh, có điều anh muốn làm gì đợi sau khi chuyện này kết thúc đã.” Nhâm Quan Triều nhắc nhở.

Từ Trung Nguyên tất nhiên là gật đầu đồng ý, chuyện chính vẫn quan trọng hơn.

Phong Lực Hữu lên tiếng: "Vậy chúng ta vẫn phải hợp tác rồi, hiệp nghị thương lượng ban đầu không thay đổi, đổi trái phiếu vẫn rõ chúng tôi phụ trách, chuyện ở Trung Châu phải nhờ các vị.”

“Còn chưa câu được cá đừng thảo luận đến rán hay kho, tổng giám đốc Từ, tôi có ý nghĩ này, nghe nói thủ hạ của anh thân thủ không tệ, hơn nữa đều là gương mặt lạ ở Trung Châu, thế làm việc thuận tiện hơn ... Hay cho tôi mượn tạm.” Nhâm Quan Triều đề nghị.

“Không thành vấn đề, anh có thể thoải mái điều khiển.” Từ Trung Nguyên lại nhắc: "Chỉ cần anh thấy có thể che giấu được, anh muốn làm gì, bọn họ đều dám làm.”

“Thế thì tốt, vậy Nghĩa Minh thì sao?” Nhâm Quan Triều lại quay sang hỏi Lưu Nghĩa Minh, thấy hắn bộ dạng bệnh tật ốm yếu gật đầu, thương hại nói: "Anh ở lại đây không tiện lắm đâu, cảnh sát đang tìm kiếm anh khắp nơi, mặc dù không phải là chuyện gì lớn, nhưng nếu bị cảnh sát bám lấy phiền lắm, sau này cũng không tiện làm việc ... Tôi đề nghị anh nên rời Trung Châu, tiếp tục chữa trị, có vấn đề gì chúng tôi sẽ thỉnh giáo, được không?”

“Cám ơn tổng giám đốc Nhâm.” Lưu Nghĩa Minh uể oải đáp.

“Vậy là không còn vấn đề gì nữa, trước tiên cứ khống chế kẻ này trước rồi hẵng nói, bất kể là y có tìm thấy được trái phiếu thật hay không, biến số này cứ phải nằm trong tay chúng ta, mọi người thấy sao?” Nhâm Quan Quần nhìn quanh phòng hỏi.

Tất cả đều gật đầu.

Bọn họ thảo luận tới tận trưa mới lần lượt rời đi, Từ Trung Nguyên thì thông báo cho nhân thủ bên ngoài tới công ty Viễn Thắng báo danh chờ lệnh.

Người đầu tiên gặp tai ương là Tiểu Lưu, lái xe của Từ Tiến Đĩnh, hắn bị bắt tới tra hỏi, có điều khi đó Từ Tiến Đĩnh che giấu rất kỹ nên hắn ú a ú ớ hỏi mười tới tám câu không biết, cuối cùng Từ Trung Nguyên tức giận chửi mắng một phen rồi đuổi đi.

Con giun xéo lắm cũng quằn, Tiểu Lưu từ đầu tới cuối thấy mình không làm gì sai cả, liên tiếp bị người Từ gia làm nhục, sau khi suy nghĩ một hồi, quyết làm tới cùng luôn, thế là hắn gọi điện cho Trâu Hiểu Lộ.

“Chị Trâu ... Có chuyện này tôi phải nói với chị, chị cẩn thận vào, bây giờ mấy nhà liên hợp lại muốn đối phó với cái tên đen xì xì .... Đúng, đúng, chính là tên họ Soái, chị mau đi đi, đừng để chúng thấy chướng mắt lại trút giận lên chị.”

.............. ....................

.................... .............

“Cám ơn cậu, Tiểu Lưu, cậu cũng tự mình cẩn thận.”

Lúc này Trâu Hiểu Lộ đang ở một nhà nghỉ giá cả phải chăng ăn trưa, cúp điện thoại, cầm điện thoại trong tay mân mê hồi lâu. Đương nhiên cô cũng hoài nghi Tiểu Lưu bắn tin cho mình có phải do Từ gia cố tình an bài không, nghĩ một lúc thấy loại khả năng này không cao, với cái tính không coi người khác là người của nhà đó, chẳng cần an bài này.

Vì thế cô đổi chiếc di động khác, gọi điện cho Soái Lãng, bất ngờ là chuông reo một tiếng có người nhận ngay, cô nói gấp: "Soái Lãng, anh cẩn thận chút, Từ gia, Viễn Thắng, APTX đã liên thủ trở lại đối phó với anh.

“Không thể nào, bọn họ phải tìm Lưu Nghĩa Minh trước mới đúng chứ.”

“Bạn tôi nói Lưu Nghĩa Minh đã tới khách sạn Sofitel ... Này ... Này ...”

Điện thoại bị ngắt rồi Trâu Hiểu Lộ ngạc nhiên, người này thật vô lễ, không nói nổi một câu cám ơn.

Không phải là không nói, mà là không kịp nói, lúc này Soái Lãng đang ở chợ sách đường Trung Nguyên tán phét với Trình Quải, vừa nhận được điện thoại, không suy nghĩ gì, vội vàng đi ngay, Trình Quải đuổi theo: "Sao thế, sao thế? Khách còn chưa tới mày đã đi à?”

“Không kịp ăn nữa rồi, giờ đi ăn cũng có nguy hiểm.” Soái Lãng có ý thức nguy cơ rất cao, không để ý tới Trình Quải nữa, vốn định trốn vào văn phòng của Trình Quải cơ, nhưng Trâu Hiểu Lộ đã từng tới đó, y thay đổi chủ ý.

Chen lấn đám đông đi ra ngoài, Soái Lãng lòng nơm nớp lo sợ, vì nếu Lưu Nghĩa Minh quay về thì mình nguy rồi, đám người đó chỉ cần ngồi lại với nhau là sẽ phát hiện ra có kẻ giở trò sau lưng, lúc đó y là kẻ khả nghi nhất, bọn chúng hẳn sẽ nghi y đã có được số tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, như thế lại chẳng nóng lòng bắt y ngay.

Tên Lưu Nghĩa Minh đó lai lịch quỷ dị, hắn biết nhiều chuyện mà Soái Lãng không hiểu do đâu … ài, ngu ngốc, ngu ngốc, Soái Lãng muốn tát bản thân, vợ hắn là Thịnh Tiểu San, mà cô gái đó quan hệ với lão già Cố rất mập mờ, hai người chỉ có một đêm ân nghĩa vợ chồng, làm sao so người ta là vợ chồng thực sự.

Sắp ra khỏi chợ sách, chuẩn bị tới đường, đột nhiên mí mắt giật một cái, cách đó mười mấy mét có một chiếc xe việt dã biển Bắc Kinh, hai người vừa mới từ trên xe nhảy xuống, kiểu giật mình thế kia là nhận ra mình rồi.

Ai mà ngờ chạm mặt hẻm nhỏ nhanh như thế, Soái Lãng lặng lẽ xoay người, không chạy vội mà làm như người bình thường đi vào trong chợ, hai tên kia chỉ tay quát: "Đứng lại.”

Chạm chán bất ngờ thế này, khoảng cách lại gần như thế, khoảng cách chỉ có mười mấy mét thôi, Soái Lãng bị đám đông cản trở, không thể chạy nhanh được, cấp sinh trí hét lên: "Người của cục văn hóa tới tra sách lậu đấy, các anh em dọn quán đi .. mau mau!”