← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 112 Gian hơn cả quỷ, trơn hơn cả lươn. (4)

Chớp mắt cái chợ sách vốn chưa bao giờ trật tự liền như nổ tung, hơn một trăm chủ quán nghe thấy tiếng hô, một số gần như theo bản năng thu dọn sách, người thì nhét xuống dưới quầy, người thì chuyển về cửa hiệu, người đang tiếp khách hô lên: "Không bán nữa, không bán nữa.”

Vốn chỉ có chừng chục nhà thu dọn thôi, nhà khác nghe thấy chưa tin đâu hoặc chưa nghe thấy Soái Lãng hô, cơ mà hiệu ứng đám đông là thế, nhà này thu, nhà bên nghe thấy cũng thu, thế là tạo thành cảnh hỗn loạn.

“Chuyển mau, chuyển mau.”

“Lão Hồ, không nghe thấy à, cục văn hóa tới rồi, tham vài đồng chẳng bõ tiền phạt đâu.”

Soái Lãng không quên đổ dầu vào lửa, chạy qua quán nào là hét: "Mau lên, mau lên, xe của cục văn hóa tới ngay đấy.”

“Cục công thương đã tới rồi.”

Chợ sách loạn luôn, lối đi chật hẹp vì chủ quán sai người dọn đồ mà tắc luôn, tắc thành cả đoạn dài, hai tráng hán truy đuổi không khác gì bánh kẹp thịt, nhích người còn khó đừng nói là đuổi. Bọn họ vẫn không từ bỏ, người cao hơn chỉ tay: "Bên kia.”

Soái Lãng chui xuống quầy hàng, lúc này đã chạy ngược ra cửa, thấy hai người kia đã kẹp cứng giữa đám đông còn làm mặt quỷ, giơ ngón giữa lên, sau đó mới lại tiếp tục co cẳng chạy.

Không ngờ xem thường truy binh lần này rồi, vừa chạy ra cổng chợ lại có hai tên từ trên xe việt dã nhảy xuống, Soái Lãng hết hồn phanh gấp, đổi hướng, động tác vô cùng linh hoạt. Vừa chạy vừa quay đầu nhìn, nhìn một cái lòng lạnh toát, đối phương chạy rất ung dung, tốc độ đều đặn, rõ ràng là được huấn luyện, không giống bọn lưu manh chỉ biết chạy thục mạng, vừa chạy vừa la hét.

Khoảng cách luôn duy trì tầm 10 mét, Soái Lãng mỗi lần quay đầu đều thấy hai tên đó không nhanh không chậm bám theo, còn cười nhạo y, như đang muốn nói, thằng nhãi, xem mày chạy đi đâu.

Ta chạy, ta chạy, ta chạy... Soái Lãng bất thình lình tăng tốc, xuyên qua đường Trung Nguyên, chạy cả cây số quay đầu lại, nghiến răng chửi: "Mẹ nó, vẫn đuổi.”

Không những vẫn đuổi mà tốc độ vẫn đều đều, căn bản không tỏ ra mệt mỏi, một trong số đó còn lớn giọng gọi: "Chạy cái gì, Soái Lãng, ông chủ chúng tôi mời cậu, đi theo chúng tôi đi.”

“Mời cái buồi, bố mày được mời nhiều lần rồi, chẳng lần nào là chuyện tốt.” Soái Lãng dựng ngón giữa lên chửi xong rồi lại co cẳng chạy, chạy thêm lúc nữa bắt đầu khò khè … Mẹ nó, hối hận rồi, lúc này thực sự hi vọng mình chưa từng hút thuốc, chưa từng nát rượu, nếu không đâu tới mức chạy chưa tới 3 km mà đã xuống sức thế này.

Tiếp tục chạy, rời đường Trung Nguyên là tới đường Văn Hóa, quay đầu lại, hai tên khốn kia vẫn chạy đều đều chẳng tăng tốc hay giảm tốc, như trêu ngươi người ta, Soái Lãng thở không ra hơi, đưa tay ra hô: "Dừng! Dừng! Dừng!”

Hai người kia nghe thế vậy mà lại dừng thật, nhìn Soái Lãng thở không ra nữa, một người giễu cợt: "Người anh em, chúng tôi mang theo ba lô 20kg cũng không chạy chậm như vậy đâu.”

“Đúng thế, còn tưởng cậu là nhân vật ghê gớm lắm chứ, kém quá.” Người khác trêu, người qua đường nghe được chỉ nghĩ là bạn bè đùa với nhau thôi, ai ngờ được bên trong hung hiểm như thế.

Có điều Soái Lãng biết, lúc này ở giữa đường phố đông người, chứ nếu không phải nơi công cộng, bọn chúng đã không khách khí đâu, thở dứt quãng: "Các... Các anh là ai... Tôi, tôi đâu biết.”

“Không sao, chúng tôi biết cậu là đủ rồi.” Tráng hán mặt vuông vức nói.

“Chạy không nổi nữa chứ gì, ngồi xuống nghỉ đi, nếu muốn chạy, chúng tôi tiếp tục chạy với cậu.” Người còn lại gầy gò da còn đen hơn Soái Lãng tiếp tục trêu ghẹo, hiển nhiên đã coi y như ba ba trong giọ, muốn bắt lúc nào cũng được.

Soái Lãng nhìn ra sau lưng họ, cái xe không bám theo, y đã sắp tới ngõ nhỏ trên đường văn hóa, miễn cưỡng nói: “Được, lúc tôi nghỉ ngơi hai anh không được xông tới bắt... Lùi lại 5 mét, nếu không các anh phản ứng quá nhanh, tôi phán ứng không kịp.”

Thấy Soái Lãng hai tay chống đầu gối dựa vào tường mới đứng vững, ai ngờ hai người này lại thực sự làm theo yêu cầu, bộ dạng như mèo vờn chuột, vừa lùi vừa đếm, một, hai, ba, bốn... Vừa đếm tới năm, Soái Lãng dựng ngón giữa lên, tuôn một tràng chửi thô tục: "ĐM #%^ hai thằng đần.”

Tiếng chửi chưa dứt, người vọt đi như viên đạn, nào giống người kiệt sức, hai người kia mặt vặn vẹo, biết bị lừa rồi, lập tức dốc sức đuổi. Đúng là không cùng một đẳng cấp, chỉ mấy chục mét khoảng cách đã rút ngắn, người sau lưng đang nghĩ ăn chắc rồi, Soái Lãng đột nhiên rẽ vào ngõ cật lực hô: "Thành quản, thành quản tới rồi.

Quán bán bánh đang đưa bán cho khách vứt luôn cả bánh, bán hoa quả đá giỏ hoa quả, người bán cháo đẩy một cái nồi cháo đổ ra đất, mười mấy cái quán vỉa hè trong ngõ tức thì tạo chướng ngại vật. Sau đó gần như thành phản ứng bản năng, người đạp xe, người vác gánh, người đội thúng, cứ như thể gặp ma chạy theo Soái Lãng, Soái Lãng vẫn hô: "Chạy mau, chạy mau, thành quản tới, bị chúng đuổi kịp là phạt phá sản luôn đấy …”

Người buôn bán nhỏ khác thấy Soái Lãng kéo theo cả đoàn, lại còn không mau mau chạy theo, thế là giao thông tắc nghẽn, chặn hai người kia.

“Anh tiếp ứng, tôi đuổi...” Người cao lớn bốc hỏa trong lòng, bị lừa như bọn thiểu năng, thực sự không nuốt nổi cục tức này, an bài xong tiếp tục đuổi.

Chạy, chạy, chạy, chạy xa lắm rồi, Soái Lãng thầm nghĩ lần này chắc phải cắt được đuôi rồi chứ? Luồn lách trong ngõ là sở trường của y, đắc ý quay đầu, ai dè sợ suýt ngã oạch một cái. Chỉ thấy tên cao lớn kia không chạy mà leo tường, nhảy lên đoạn tường cao hơn hai mét, vượt qua mấy nóc nhà, vượt qua đoạn tắc, sau đó như người nhện bám tường bò xuống, tiếp tục đuổi.

“Con mẹ nó, có phải người không vậy? Chơi thế, ai chơi được..”

Soái Lãng chỉ quen đánh nhau với bọn lưu manh, nào từng gặp ai thân thủ ghê gớm như vậy, hoảng loạn vơ bừa vũ khí từ quán bên cạnh, chạy được mấy bước phát hiện ra là cái muôi, đối phó với cao thủ thì thứ này có tác dụng quái gì, nhưng không nỡ ném, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy. Liên tục qua mấy ngã ra, khi thấy nhà treo biển "Dạ Lai Hương" bán đồ chơi tình dục, cười đểu lao vào....

Đám tiểu thương hỗn loạn không ngăn cản được truy binh quá lâu, không bao lâu đuổi tới một đoạn ngõ rộng rãi, có thể lái xe tránh nhau, một loạt cửa hàng có người ra vào.

Người này liền cẩn thận, sợ Soái Lãng lại hô "thành quản tới", tên đó trơn như trạch, luồn lách qua ngã rẽ làm hắn mất dấu mấy lần, cho nên chạy thì nhanh nhưng bị động, chạy tới ngõ rộng này thì thở dài, không bắt được người, về nhà thế nào cũng bị ông chủ mắng.