← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 113 Gian hơn cả quỷ, trơn hơn cả lươn. (5)

Người truy đuổi nhìn quanh một hồi không thấy Soái Lãng đâu thì hậm hực đi ra khỏi ngõ, phân biệt phương hướng và kí hiệu, ai ngờ vừa tới đầu ngõ, đột nhiên có thứ gì đó chĩa vào lưng, có người lạnh lùng nói: "Không được nhúc nhích, nếu không bắn chết mày.”

“Cậu có súng.” Người kia giật mình, nhưng trấn định lại rất nhanh khiêu khích: "Cậu biết bắn súng không vậy?”

“Chính vì không biết cho nên mới phải dí sát mày thế này, đây là khẩu K54 cũ, đủ bắn xuyên người mày đấy thằng chó. Hai tay ôm đầu từ từ thôi, đừng giở trò... Dám nhúc nhích tao bắn bể đít.” Soái Lãng gằn giọng uy hiếp "súng" di động dí vào giữa hai mông tên kia.

Biết người ông chủ muốn tìm không phải người bình thường, hai tay đưa lên đầu, không ngờ chỉ nghe cạch một cái, cổ tay lạnh toát, bị còng rồi.

Soái Lãng thấy tên đó có ý đồ hành động quát: "Đứng im, cứ đứng thế, xoay người, dựa vào tường.”

Một tay cầm súng, tay kia lục lọi, chẳng mấy chốc mà dao ngắn, ví tiền, di động bị lột sạch, người kia không gấp, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Soái Lãng, chúng tôi biết cậu là ai, cậu không chạy nổi đâu... Chúng tôi tới là để thương lượng, cậu dám nổ súng giữa đường sao, đây là trọng tội đấy, người gặp xui xẻo không phải chỉ tôi đâu... Ê, làm gì thế?

“Đừng nhúc nhích....” Soái Lãng dùng dao cắt đứt thắt lưng người kia từ phía sau, cắt luôn cả quần.

Sợ quần bị tụt người kia vội dạng chân ra, Soái Lãng phì cười, đột nhiên có thứ man mát từ sau tiến vào, người kia kinh hãi bất chấp uy hiếp quay đầu: “ Cậu làm gì?”

“Ha ha, thuốc phun kim thương bất đảo.” Soái Lãng cười hô hố.

Người kia chưa hiểu kim thương bất đảo là gì thì mắt trố ra: "Đó là súng à?”

Soái Lãng thấy lộ tẩy, tay cầm muôi ném thẳng vào mặt người kia, lập tức quay đầu bỏ chạy, người kia đuổi theo, nhưng tay bị còng rồi, đang định tìm cách tháo còng, chợt cảm giác không đúng, còng nhẹ quá, nhìn lại liền tức trào máu. Trên còng có dòng chữ đỏ "đồ chơi tình dục", gầm lên giật mạnh tay, thế là thứ đồ SM đó đứt đoạt, lửa giận công tâm co chân đuổi theo … cơ mà hắn sớm quên mất, quần mình bị cắt rồi, chạy được một bước thì quần tụt xuống chân, thế là biểu diễn một màn chó ăn cứt, lăn ra đường.

Một chiếc xe taxi đi qua nhìn thấy một người bò trên đất, phơi mông chổng lên trời không nhịn được phanh gấp, chiếc QQ phía sau phản ứng không kịp xô phải.

Người kia nhịn đau, nhịn nhục bò dậy, đúng lúc hai nữ sinh đi qua nhìn thấy quần tên này tụt xuống gối, thứ kia dựng lên trời, thứ này buổi tối nữ sinh nhìn thấy sáng mắt, nhưng ban ngày chịu không nổi, theo bản năng che mắt hét lên: "Lưu manh, lưu manh, bắt lưu manh.”

Lời mỹ nữ luôn có sức hiệu triệu lớn, mười mấy người cả nam cả nữ, cả đi xe cả đi bộ xông tới, loại người gì cũng có, chỉ có Soái Lãng sớm biến mất rồi.

Lại thêm một lúc nữa đồng bọn tiếp ứng tới nơi chỉ kịp nhìn thấy người này cúi gằm mặt đi qua tiếng chửi bới của quần chúng, vào xe cảnh sát, nhìn đám đông phẫn nộ, bọn họ gọi điện báo về ….

Ba giờ chiều, đồn công an Kim Hà, phó tổng Trần của Cty Viễn Thắng cùng đồn trưởng nói cười đi ra.

Cách đó không xa, trên một chiếc xe, Nhâm Quan Triều đang nghe người mình phái tới đồn công an điều hòa kể lại chuyện xảy ra. Buổi trưa đám người kia bất ngờ gặp Soái Lãng ở chợ sách đường Trung Nguyên, bám theo bốn năm km, vốn cho rằng với thân thủ đám người này, bắt một tên tiểu lưu manh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không ngờ chẳng những không bắt được người, lại còn bị cảnh sát bắt về đồn, Từ Trung Nguyên phải gọi điện nhờ tới Nhâm Quan Triều.

Lúc này tên kia đã được nhờ cậy quan hệ đưa ra rồi, mặt còn chưa dám ngẩng lên, chưa lên xe đã bị Từ Trung Nguyên mắng xối xả.

Nhâm Quan Triều nghe thuật lại chi tiết, lúc ngạc nhiên, khi thì sửng sốt rồi lại cau mày, cuối cùng há hốc mồm rồi cười như hoa nở, tay đỡ trán cười không nhịn nổi, làm cấp dưới cũng cười theo. Tên thủ hạ của Từ Trung Nguyên chẳng những bị người ta cắt thắt lưng, cắt quần, lại còn bị người ta dùng nửa chai thuốc kích dục phun vào, của nở kia dựng đứng, thế là biểu diễn một màn bẽ mặt ngay giữa phố xá đông người.

“Cái, cái...” Nói không ra tiếng nữa rồi, Nhâm Quan Triều cười tới chảy cả nước mắt: "Cái tên đó đúng là hàng cực phẩm, chẳng lẽ lúc nào y cũng mang theo thứ đó à?”

“Không phải ạ, theo dân cảnh trong đồn nói, trong ngõ có một cửa hàng bán thứ này, đoán chừng là thuận tay mua làm vũ khí đối phó... À đúng, y còn mua cả còng tay tình dục, còng người kia trước rồi mới...” Cấp dưới thấy ông chủ cưới vui như thế cố tình nịnh nọt.

Nhâm Quan Triều lại lần nữa cười rũ rượu, nước mắt chùi không hết, Hạ Bội Lan phải giữ ý tứ không dám cười to, che miệng mím môi nhịn cười tới khổ.

Lúc này Từ Trung Nguyên đi về phía xe bọn họ, tất cả đành cố áp cơn buồn cười xuống, Từ Trung Nguyên mặt mày tím tái như gan lợn, lên xe giải thích: “ Xin lỗi tổng giám đốc Nhâm, chúng tôi bêu xấu rồi... Thủ hạ của tôi đánh giá quá cao đối phương, một thằng lưu manh sao có súng, nên bị y dọa... Mất hết mặt mũi rồi.”

“Không sao, không sao, chuyện này không thể trách các anh được, ai mà ngờ tên đó lại giảo hoạt như thế... Lái xe đi Tiểu Hạ.” Nhâm Quan Triều không trách gì, chỉ thấy chuyện này quá buồn cười thôi, ra hiệu Hạ Bội Lan lái xe.

Cả đoàn bốn chiếc xe nối nhau rời đi, Từ Trung Nguyên xem chừng để bụng lắm, mặt hầm hầm tức tối, Nhâm Quan Triều lại an ủi: "Tổng giám đốc Từ, chuyện này cho chúng ta một bài học, cần chú ý phương thức, không nên quá tay... Chúng ta thận trọng như thế, khiến phía dưới gặp sức ép, nghĩ rằng mình đối phó với người không tầm thường, tùy tiện cầm thứ gì đó cũng tưởng là súng. Tôi thấy phải trực tiếp hơn, tránh đêm dài lắm mộng, anh thấy sao?”

“Tôi không có ý kiến gì, còn mong bắt được y về ngay lúc này ấy chứ. Nhưng lần này thất bại, chỉ e y đã cảnh giác, muốn bắt sẽ khó, với lại cha y là cảnh sát.” Từ Trung Nguyên lo lắng lắm, từ lúc tới Trung Châu đụng việc gì hỏng việc đó, chẳng có gì thuận lợi.

Nhâm Quan Triều chẳng lo, hắn là người Trung Châu, thế lực, ảnh hưởng, nhân thủ đều có: "Tìm được y lần đầu thì sẽ tìm được y lần thứ hai thôi, anh cứ yên tâm, ở Trung Châu không có ai chúng tôi lại không thể tìm ra. Hơn nữa hai cha con nhà đó quan hệ chẳng ra gì, thằng đó không về nhà.”

Nói xong gọi điện thoại an bài: "Tìm tín hiệu số di động 135953XXX... Đúng, là số di động buổi trưa, chúng tôi chưa tìm được người, có vị trí chính xác thì báo cho chúng tôi.”

Một cú điện thoại thần bí, Từ Trung Nguyên không hỏi nữa, thông qua tín hiệu di động tìm người, bảo sao đối phương nhanh chóng định vị được Soái Lãng ở chợ sách đường Trung Nguyên. Phương pháp này ngoại trừ cảnh sát thì chỉ có công ty vận hành mạng di động mới có thiết bị, nguồn tin của Nhâm Quan Triều khiến Từ Trung Nguyên phải nhìn bằng con mắt khác. Nguồn lực chênh lệch quá lớn, một tên lưu manh làm sao đấu nổi, chẳng trách khẩu khí đối phương lớn như thế.

“Giám đốc Từ, lần này nếu tìm thấy, bảo người của anh tới thẳng mục tiêu, ngàn vạn lần đừng do dự, đừng kiêng kỵ gì, bắt được tính sau.”

Xe chầm chậm đi vào tổng bộ Cty Viễn Thắng, tin tức truyền về, đang lang thang ở khu Nam Thành, Nhâm Quan Triều và Từ Trung Nguyên thương lượng với nhau, không vội ra tay, đợi đối phương dừng lại, trong tình huống này đối phương hẳn đang vội tìm nơi ẩn thân, đợi y tìm được rồi xông tới bắt có phải không tốt hơn à?