Q3 - Chương: 114 Tiền vào hang hổ, cầu an trong nguy. (1)
Soái Lãng tận mắt nhìn tên kia bị xe cảnh sát đưa đi mới chuồn, liên tục thay mấy chiếc taxi, lên cả xe bus, đi về phía bắc rồi lại xuống phía nam, suốt 2 tiếng liền không dừng lại, suy nghĩ xem trốn ở đâu, nhưng bất kỳ nơi nào quen thuộc cũng không dám tới.
Trâu Hiểu Lộ vừa gọi điện cảnh báo, ngay lập tức gặp được truy binh, mới đầu y còn hoài nghi Trâu Hiểu Lộ giở trò, nhưng thấy không giống, nếu đem nơi ẩn thân này của mình nói cho Từ gia rồi, sao lại còn gọi điện thông báo? Vậy vấn đề ở đâu?
Đối phương tất nhiên có thể chia người ra tới tất cả những nơi mình hay đi để canh chừng, cuộc chạm mặt khi nãy chỉ là tình cờ.
Nhưng nếu chúng có thể thực sự tìm chính xác vị trí mình thì sao?
Vậy thì chỉ có thể là do cái điện thoại này thôi, Soái Lãng biết, tìm định vị GPRS với đám người kia thật quá dễ dàng, vì thế ở trên xe tắt di động. Có điều lại nghĩ, chẳng may tắt di động rồi, đám ruồi không đầu đó sẽ đi khắp nơi lùng sục, không phải gây phiền phức cho người quen của mình à... tiền nhiều như thế, lại còn ân oán, đám đó có gì không dám làm?
Người khác chẳng nói làm gì, chẳng may chúng tìm tới nhà … nghĩ tới em gái, Soái Lãng lại bật máy lên, dù sao Trung Châu lớn như thế, dù bọn chúng biết mình ở đâu, tìm đến được cũng vẫn tốn một ít thời gian.
Vì thế Soái Lãng di chuyển liên tục, chuyên chọn những nơi nhân khẩu đông đúc mà đi, đều là nơi mà y quá quen thuộc, cũng biết mục đích của đám người này là số trái phiếu, nếu chưa tìm thấy thì chúng sẽ không dám làm gì mình hết... Nghĩ tới đó Soái Lãng bình tâm lại.
Ngồi trên xe bus, Soái Lãng lấy đồ lục lọi được của tên kia ra, đồng hồ là loại bình thường, mở ví, bên trong có CMT, tên Bùi Quốc Đống, tuổi 32... Nghĩ tới tên này không khỏi có chút thấp thỏm, làm hắn phơi mông giữa thanh thiên bạch nhật, còn phun thuốc cho thứ kia dựng lên nữa chứ, đắc tội lớn với người ta rồi, nếu bị tóm được, không biết trả thù mình thế nào, nếu hắn bắt chước cũng cắt quần mình, sau đó đẩy ra giữa đường...
Soái Lãng đóng ngay ví lại, hai tay vuốt mặt, con mẹ nó, lão tử ở nhà sợ cha, ra đường sợ cớm, còn lại từng sợ ai chưa? Gió đông thổi, trống trận rung, anh đây sợ chó gì đứa nào?
Với lại sợ cũng chẳng giải quyết được gì, mấy tên gục ở nghĩa trang đó, tên nào tỉnh lại được sẽ đoán ngay mình cố ý đẩy chúng xuống hố, đặc biệt là tên đội nón xanh âm hiểm Lưu Nghĩa Minh đó... Giờ mình có hai tay nộp trái phiếu lên thì chuyện này cũng không êm xuôi... Hơn nữa Soái Lãng còn chẳng biết số trái phiếu kia có tồn tại không, có thì ở đâu.
Không nghĩ nữa, lần này thành tử địch rồi, không hòa hoãn được nữa, tính lưu manh con lừa của Soái Lãng bộc phát, xuống xe kiếm sảnh doanh nghiệp của China Unicomm, dùng CMT của Bùi Quốc Đống làm ba cái sim di động đút vào túi. Sau đó bắt taxi, nghĩ rất lâu rốt cuộc nghĩ ra chỗ hay để đi.
Đám anh em không dám lôi vào vụ này, đây là trò lấy mạng ra chơi chứ không như những lần trước.
Xe đi nửa tiếng rốt cuộc nhìn thấy tấm biển trấn Thập Lý Hà, xuống xe, nơi muốn tới chính là ở bên thị trấn, một khu nhà xưởng màu trắng dựng khung đơn giản, rộng tới vài mẫu, cửa nhà máy treo biển "Nhà máy gia công dầu Úc Mã Úc". Sắp Tết rồi, có vẻ nơi này làm ăn khá lắm, xe qua xe lại lấy hàng nườm nượp, Soái Lãng rút điện thoại gọi Lão Hoàng.
“Ê Lão Hoàng, lần trước bọn lái xe chui bọn mày nói thường xuyên vận chuyển dầu tới Úc Mã Úc nhỉ... Vậy giám đốc nhà máy tên là gì?.... Hỏi chứ sao, tao cũng muốn kinh doanh thực phẩm ăn liền, nên mua dầu... Họ Du tên Lượng à?.... À tao biết rồi, vậy bọn mày làm sao liên hệ... Khoan khoan, để tao ghi lại số diện thoại đã... Ý mày nói là người bản địa thì họ không tiếp à? Phải nói là người Sơn Bắc sao? Con mẹ nó thất đức thế...”
Hỏi xong cúp điện thoại, Soái Lãng chỉnh lại cổ áo, cảm giác ăn mặc thế này không giống, thế là ra trấn mua cái áo khoác thật lớn mặt lên người, lang thang đường phố, mua cái ba lô vừa to vừa quê đeo lên. Thế là xong xuôi, lén lút đi loanh quanh ở ngoài nhà máy dầu ăn... Ăn mặc thế này là có lý của nó đấy, lái Mercedes chở gái tới đây, người ta chắc chắn không tiếp, vì không cùng đường, phàm là kẻ làm nghề này có ai không phải loại thô bỉ?
Làm gì, đương nhiên là dầu tái chế rồi.
Đúng như suy nghĩ biện pháp an ninh ở nơi này rất tốt, Soái Lãng lang thang chưa lâu đã có mấy người từ phòng trị an chạy ra, tạo thành hình tam giác bao vây, một tên hung dữ chỉ Soái lãng: "Mày ở đâu tới, nhòm ngó vào nhà máy làm gì, ăn trộm à?”
“Láo, tôi từ xa tới đây mua dầu, trộm cái mẹ gì?” Soái Lãng lôi ngay khẩu âm Sơn Tây nửa Thiểm Tây lơ lớ ra chửi.
“Cút cút cút, mua cái rắm, giờ dầu thiếu thốn như thế, ở đâu ra?” Đối phương không biết là nói thật hay chỉ cảnh giác đề phòng người lạ mới nói thế.
Soái Lãng có chuẩn bị rồi, kéo khóa ba lô một cái, bên trong tiền thành từng bó từng bó, làm ai nhìn cũng chảy dãi, lấy ra thuốc lá Hoàng Hạc Lâu giá 30 đồng: “Anh họ tôi từng tới đây mua dầu, giờ tết nhất bận quá không tới được, bảo tôi đi thay, chúng tôi là người thành thật, thật lòng thật dạ tới làm ăn. Các anh không thể đẩy chuyện làm ăn ra ngoài thế? Bên trong kia bán thứ gì, ai lạ mẹ gì đâu... Số điện thoại của Lão Du là 139XX... Tôi được Lão Mậu giới thiệu tới, người nhà cả.”
Lão Hoàng cũng dặn rồi, không nói được người giới thiệu thì không vào được, đám người này chỉ làm ăn với người quen thôi.
Phát thuốc lá một vòng, tên hút, tên gài lên tai, nghe thấy số di động của ông chủ, lại có người giới thiệu, bảo an buông lỏng cảnh giác.
Tên để râu lúc này đổi thành bộ dạng chưởng quầy đón khách, người hơi khom xuống: "Mời mời... Ông chủ mời, nhìn anh là biết làm ăn lớn, xin hỏi quý tính.”
“Miễn quý, họ Bùi, tên Quốc Đống... Ê tôi nói này, hôm nay tôi chưa đi được, các anh chuẩn bị dầu, sáng mai xe của tôi tới. Nơi này có khách sạn nào tốt, tôi mang theo không ít tiền, sợ không an toàn.” Soái Lãng cố ý nói.
“Yên tâm đi ông chủ Bùi, ngay trong nhà máy có chỗ ăn chỗ ở, rất tiện nghi, không phải đi đâu xa, dù anh muốn kiếm thôn cô vui vẻ cũng không thành vấn đề... Mời...” Tên để râu ân cần hết mức, cung kính mời Soái Lãng vào nhà máy.
Soái Lãng chớp mắt thành thượng khách của nhà máy Úc Mã Úc rồi, nơi này không ít người canh gác, thầm nghĩ, hẳn rất an toàn.