Q3 - Chương: 115 Tiến vào hang hổ, cầu an trong nguy. (2)
16 giờ 40 phút, Từ Trung Nguyên tới cty Viễn Thắng chứng kiến năng lực của công ty này, làm việc chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, ở công ty còn có thiết bị giám sát chuyên nghiệp mà trung tâm chỉ huy giao thông mới có. Thứ này rất thuận tiện, chỉ cần nhập tọa độ tín hiệu, nơi đó sẽ hiện lên địa hình lẫn ví trí tín hiệu, lúc này tín hiệu hiển thị ở thị trấn Thập Lý Hà cách Trung Châu 19 km, đường xá, núi rừng, kiến trúc hiện ra rõ ràng. Người có mặt trong phòng đều cười, té ra nơi ẩn nấp của tên này là ở ngoại ô.
Nhâm Quan Triều giải thích: "Chúng tôi làm ăn với nước ngoài nên tiếp xúc với thứ công nghệ cao này, có máy móc tân tiến này sợ gì y chạy đi đâu được... Thế nào tổng giám đốc Từ? Có cần thêm người của chúng tôi không?”
“Không cần, nếu ở trong thành phố thì tôi còn ngại, giờ y ngu xuẩn chạy ra ngoại ô thế thì vừa vặn cho người của tôi ra tay. Anh đợi xem đi, xem người của tôi bắt y về như thế nào.” Từ Trung Nguyên hùng hồn tuyên bố, đứng dậy gọi điện thoại.
Dưới lầu hai chiếc xe việt dã, một chiếc xe thương vụ lăn bánh, lần này Từ Trung Nguyên dùng toàn bộ nhân thủ mang theo.
……… ……………. ………
17 giờ, hai chiếc SUV cảnh sát dùng biển dân dụng rời khỏi chi đội hình sự, cũng đi về phía nam, mục tiêu trấn Thập Lý Hà.
Cũng định vị bằng GPRS, vốn Trịnh Quan Quần thương lượng với người của tổ điều tra thương lượng là thông qua Lão Soái trung gian, tốt nhất là có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với Soái Lãng, dù sao hai bên có cơ sở hợp tác.
Có điều người tổ điều tra không đồng ý, chuyện này trọng yếu như thế, muốn khảo nghiệm một người cha có thể đại nghĩa diệt thân hay không? Kết quả e là thất vọng nhiều hơn, huống hồ chuyện liên quan tới khoản tang vật lớn, trên tỉnh gây sức ép mạnh như vậy, không ai muốn có sơ xuất gì.
Tốt nhất cứ theo đúng quy trình mà làm đi.
Rốt cuộc thứ kia có nằm trong tay Soái Lãng hay không thì không cách nào kết luận được, nhưng Thẩm Tử Ngang thấy, biến số này cứ nắm trong tay cảnh sát là tốt nhất. Hắn đưa ra giả thiết, nếu như cảnh sát biết "Giang Thành Tử" là tên người vậy sẽ không có sự kiện trúng độc xảy ra, nếu chẳng may nơi giấu trái phiếu lại có mai phục gì nữa lại sinh ra cả đám người dở sống dở chết, không phải là lại gây thêm phiền toái cho cảnh sát à?
Vì thế đa số áp đảo thiểu số, Đồng Huy không ý kiến, mỗi Tục Binh ủng hộ Trịnh Quan Quần không thể thay đổi được gì.
Vẫn là danh nghĩa đưa người về điều tra, nhưng giống trước kia, phàm có chuyện là người này lập tức biến mất, chứ sao nữa, liên hệ khắp nơi không được, bất đắc dĩ thông qua định vị mới tìm thấy ở trấn Thập Lý Hà, vì thế cả đoàn người kéo tới.
Cả đoàn người kia à? Hẳn là nhiều lắm?
Đương nhiên là nhiều rồi, Tục Binh, Hình Ái Quốc và Chung Sơn, Lưu Diệc Tuệ đi cùng một xe, xe sau có chính ủy Đồng và nghiên cứu viên Nguyên. Người đóng cảnh sát tốt và cảnh sát xấu đều có, ai biết Soái Lãng đều không lạ gì, tên này cứng mềm đều không ăn thua, giao thiệp rất khó.
Chỉ có điều hai người mới là ngạc nhiên, chỉ triệu tập một người thôi mà phải làm lớn chuyện như thế, đặc biệt là nữ cảnh sát Lưu Diệc Tuệ cực lực chủ trương dùng biện pháp cưỡng chế với Soái Lãng, thi thoảng thì thầm với Chung Sơn. Hai người cầm PDA phân tích, tựa hồ thấy Soái Lãng đột nhiên xuất hiện ở trấn Thập Lý Hà có liên quan gì đó, làm Hình Ái Quốc nghe mà lắc đầu.
“Chủ nhiệm Hình, anh nói xem liệu trấn Thập Lý Hà có liên quan gì tới nơi giấu tang vật không? Có điều lạ là nơi này không liên quan gì tới quỹ tích cuộc đời của.” Lưu Diệc Tuệ thấy Hình Ái Quốc lắc đầu lại nghĩ hắn có ý kiến gì, nên hỏi.
Lão Hình tiếp tục lắc đầu: "Tôi không biết, chúng ta đang đi tìm Soái Lãng, không đi tìm tang vật, đây là hai chuyện khác nhau.”
“Nếu như chẳng may anh ta có hiềm nghi, vậy đây là một chuyện rồi.” Lưu Diệc Tuệ rất cố chấp, hơn nữa còn là người sở tỉnh, cảm giác ưu việt rất lớn: "Tôi không phải thấy vấn đề y có hiềm nghi hay không, mà là cực kỳ đáng nghi, nhất định phải khống chế y, không cần khách khí.”
“Được, vậy cô bắt y về thẩm vấn là được.” Lão Hình cũng không tranh luận với hai kẻ nghé non không biết sợ cọp nữa, nói xuôi theo cho xong chuyện rồi trừng mắt với Tục Binh, vì Tục Binh cứ cố kéo hắn theo, ngại thể diện Lão Soái, hắn không muốn dính vào vũng nước đục này. Nếu có ý định trò chuyện tử tế còn được đi, nhưng thái độ của mấy người trên tỉnh rõ ràng coi Soái Lãng thành nghi phạm số một rồi, chưa nói khiến hắn thiếu thoải mái, thái độ đó mong Soái Lãng hợp tác mới là lạ.
Hắn linh cảm nếu dùng biện pháp cưỡng chế mạnh tay với Soái Lãng, thế nào cũng có rắc rối, mà bên bị thiệt e là bên mình.
Cảnh sát Chung cũng tham gia náo nhiệt, hỏi Tục Binh: "Đội trưởng Tục, anh có tham gia hành động bắt giữ phải không?”
Tục Binh cũng không muốn dính vào Soái Lãng, thằng đó quỷ cỡ nào hắn quá rõ, nếu đầy đủ chứng cứ chứng minh y phạm tội, có lệnh bắt giữ đành phải chấp hành đi, đằng này là kiểu dở dở dang dang. Nhỡ chẳng may điều tra không ra cái gì, chọc giận thằng nhãi đó không có kết quả gì tốt đâu, đừng tưởng cảnh sát mà y không dám làm gì, thủ đoạn bẩn của thằng nhãi đó không đếm xuể. Hắn cục cằn đáp: "Ừ.”
“Vậy tôi có thể hỏi không?” Cảnh sát Chung ngay lập tức nhận ra thái độ không thoải mái gì của đối phương, song hắn không sợ một đội trưởng hình sự cơ sở.
Tục Binh chẳng thay đổi thái độ: “ Nói.”
“Tôi nghe báo cáo tình huống, khi bắt giữ, ở hiện trường không phải là đặc cảnh trực thuộc sở tỉnh cũng không phải chi đội hình sự thành phố các anh, mà là một nhóm cảnh sát đường sắt... Khi đó lực lượng của chúng ta còn đang truy bắt nghi phạm lái xe nổ súng đúng không?” Cảnh sát Chung hỏi.
“Đúng!”
“ Vì sao? Chỗ này nói rất hàm hồ, thậm chí có người đồn do hai cha con Soái gia tay không bắt nghi phạm.”
“Cái này tôi không có quyền giải thích với cậu, với lại tôi cũng không biết tình huống cụ thể, khi tôi đến người trông coi là đặc cảnh của tỉnh. Chuyện này có gì quan trọng à?”