Q3 - Chương: 116 Tiến vào hang hổ, cầu an trong nguy. (3)
“Không phải, không quan trọng nhưng tôi muốn làm rõ vai trò của Soái Lãng trong chuyện này.” Chung Sơn nói rất cương quyết, hắn thấy tài liệu mơ hồ, giống như che đậy cái gì đó, làm hắn không thoải mái.
Lưu Diệc Tuệ cũng hưởng ứng: “ Đúng, tôi cũng muốn biết y có liên quan gì tới vụ án.”
“Vai trò của cậu ta xưa nay chưa bao giờ vẻ vang gì, nhưng cũng chẳng có gì không vẻ vang, đối với một con người, cậu đừng dùng đúng sai, thiện ác, tốt xấu để phân biệt, như vậy quá thành kiến, không thể hiện được chính xác. Soái Lãng là người thế nào à, bảo tôi nói thì tôi không nói được đâu... Nhưng có một điều tôi hi vọng cả hai khách khí với cậu ta một chút, đừng coi cậu ta là nghi phạm.” Tục Binh khéo léo nhắc nhở.
Lưu Diệc Tuệ bất mãn, giọng điệu trở nên gay gắt: "Chỉ vì cha y là cảnh sát à? Vô lý, dù y là cảnh sát cũng không có đặc quyền này … tội phạm là tội phạm.”
“Không phải vì cha cậu ta … ý tôi là, đừng khiến cậu ta phản cảm, nếu không chúng ta không có được bất kỳ cái gì đâu.” Tục Binh quả thực không thể hình dung con người Soái Lãng, đánh giá y cao không được, thấp không xong, chỉ có thể nói, đây là người không có nhiều thứ trên đời này có thể ước thúc được.
Không có cùng tiếng nói, trên xe liền trở nên trầm mặc.
Không bao lâu sau tới gần mục tiêu, tuy là trấn nhỏ ngoại ô, chất lượng không khí lại chả ra làm sao, rõ ràng là lại là một nơi lấy môi trường ra đổi chỉ tiêu kinh tế.
Gần tới năm mới, trời lúc nào cũng âm u như muốn đổ tuyết, mới 5 giờ hơn mà tối lắm rồi, vừa mở cửa xe đi xuống, gió lạnh kèm mùi quái dị xộc tới, Trung Châu là nơi nhà xưởng nhỏ tràn lan, công tác môi trường bằng 0, có mùi gì cũng chả lạ, ở thành phố chỉ có mùi xăng dầu, ra nông thôn thì thôi rồi, không tả nổi.
Người trên xe vừa đi vừa định vị, đi không lâu vượt quá mục tiêu phải quay lại, phí một phen công sức mới xác định ở trong nhà máy dầu.
Xuống xe, mấy người thương lượng với nhau, cái nhà máy này diện tích phải mấy mẫu, theo phía kỹ thuật định vị thì chắc chắn là nấp trong nhà máy rồi. Mọi người thương lượng với nhau, Tục Binh trước tiên dẫn người vào gặp Soái Lãng đã, nói rõ ràng an bài của tổ điều tra, sẽ giống như lần trước, cách ly y ở nhà khách... Chung Sơn, Lưu Diệc Tuệ thấy cách này không được, quá khách khí, không có sức uy hiếp thì y không phối hợp.
Đang thảo luận chưa có kết quả thì Lưu Diệc Tuệ chật kêu: "Á, có ăn trộm leo tường.”
Tục Binh quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó chừng 50 mét, một nhóm 4 người làm tường người vượt qua tường bao của nhà máy, nhìn sang phía khác của cổng chính, cũng có người trèo lên, mà ở chính diện có mấy cái xe việt dã đang đỗ. Với kinh nghiệm thực địa phong phủ của Tục Binh, nhận ra ngay đây là đội hình 2+1 tiêu chuẩn.
Nghĩ tới đó Tục Binh đưa tay ngăn cản: "Đợi đã, không phải trộm đâu, mấy tên đó không giống người bình thường.”
Quả thực không giống người bình thường, động tác phối hợp leo tường lưu loát cực kỳ, lúc này ai cũng nhận ra rồi, có tố chất cao như thế, ai đi làm trộm cắp chứ?
Chớp mắt cái mấy bóng người kia đã vượt qua tường cao biến mất rồi, Tục Binh ra hiệu cho tất cả lùi lại, xem biến hóa.
………………. ……………… ……….
Thời gian quay trở lại 20 phút trước, tên để râu thân thiết dẫn Soái Lãng đi vào xưởng.
Để râu họ Miêu tên là Tiểu Kính, là em vợ của ông chủ, Soái Lãng cũng lăn lộn làm ăn nhiều năm rồi, đi vào cùng Miêu Tiểu Kính thương lượng giá cả và lượng hàng.
Soái Lãng không định lấy hàng, y lừa người ta tất nhiên là không định chịu trách nhiệm, mở miệng ra một cái là muốn hai xe hàng, hơn nữa giao dịch bằng tiền mặt, tay giao tiền tay giao hàng. Miêu Tiểu Kính nghe thế sướng lệch mồm, làm ăn kiểu này ai chả thích tiền mặt, chuyển khoản lại rườm rà thuế má công thương, thế là nghe Soái Lãng muốn xem hàng, nhiệt tình dẫn đi ngay.
Thực ra Soái Lãng cũng chẳng có mưu đồ xấu xa nào cả, chẳng qua thấy ở nơi nhận tiền chứ không nhận cha này, với mình mà nói an toàn hơn bất kỳ đâu, đừng nói là người thường, dù là công thương thuế vụ công an cũng không tùy tiện vào.
Cho nên Soái Lãng rất vui vẻ cùng Miêu Tiểu Kính ba hoa bốc phét, đi thẳng vào nhà xưởng, cho dù là nghe nói tới chuyện chế biến dầu cống vĩ đại cũng bị cảnh tượng sản xuất chấn kinh. Chiều dài xưởng phải tới năm sáu trăm mét, rộng phải năm sáu chục mét, xe tải 18 bánh vào trực tiếp xưởng cũng không thành vấn đề. Sản xuất theo dây chuyền, nhìn cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ có điều nguyên liệu thì không thấy, chỉ ngửi thấy một mùi thối gắt mũi.
Không sai, đây chính là thương nhân sản suất dầu cống trong truyền thuyết, Soái Lãng chuyến này coi như một mình vào hang hổ, cơ mà y cũng chẳng nhìn thấu được mánh khóe trong đó, bảo sao Miêu Tiểu Kính thoải mái dẫn y vào.
Thấy Soái Lãng cứ bịt mũi mãi, Miêu Tiểu Kinh trấn an: “Chú em Bùi, không sao đâu, chúng tôi có tới mười mấy công đoạn làm sạch, dầu sản xuất ra còn đạt tới tiêu chuẩn quốc gia ấy chứ. Không phải bốc phét với cậu, thiết bị của chúng tôi chẳng kém gì nhà máy lớn, mùi vị loại gì cũng có... Nào nào, xem thành phẩm.”
Đi mười mấy mét tới gian đóng gói, Miêu Tiểu Kính xách mấy chai dầu dung lượng khác nhau lên lắc lư trước mắt Soái Lãng. Quả nhiên là thuần một màu hoàng kim trong vắt, không khác gì dầu salad, mắt thường căn bản không cách nào phân biệt được. Có điều Soái Lãng nhìn thùng dầu không nhãn mác mà muốn nôn, không biết trong bụng mình chứa bao nhiêu thứ này?
“Chú em Bùi, cậu muốn nhãn hiệu gì, chúng tôi chuẩn bị cho.” Miêu Tiểu Kinh hỏi.
Soái Lãng nghĩ một lúc nói: "Anh Miêu, chỗ chúng tôi bán Kim Long Ngư là chính, chỗ anh làm được không?”
“Không thành vấn đề, thế thì Kim Long Ngư... Đừng nói Kim Long Ngư, muốn Kim Lông Ngư cũng có, chỉ cần là thương hiệu có trên thị trường là chúng tôi có. Có điều nói trước cho chú em, sản phẩm và nhãn hiệu chúng tôi tách nhau ra, sẽ gửi nhãn hiệu qua chuyển phát nhanh cho cậu... Đừng chê phiền chú em, đợi cậu mang dầu về thì chuyển phát nhanh cũng tới nơi rồi. Biết sao, bây giờ tra gắt lắm, thông cảm nhé...” Miêu Tiểu Kính nói khó.
Soái Lãng rất thoải mái: “ Hiểu hiểu, không phiền... Kiếm tiền mà, ai lại chê phiền chứ?”