Q3 - Chương: 117 Xua hổ nuốt sói, tam bại câu thương. (1)
Hai người nói chuyện vô cùng hợp khẩu vị, lại chả, dù gì một bên đang bán hàng giả còn một bên từng kinh doanh hàng giả mà ra, lòng vả như lòng sung cả thôi, nói câu nào là trúng ý câu đó.
Nhưng Soái Lãng vừa đi còn vừa nhìn ngó đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhà xưởng sáu cái cửa bằng sắt, có vài cánh cửa hàn chết, chỉ cần công nhân đi vào là khóa ngay. Trong sân có camera giám sát, ít nhất có chừng 10 bảo an, nếu có kẻ đuổi tới, Soái Lãng có thể thừa lúc hỗn loạn mà chạy, huống hồ, phá hỏng chuyện làm ăn của đám người này, không biết hậu quả ra sao?
Đang bốc phét, bộ đàm trong túi trước ngực của Miêu Tiểu Kính có người hô: "Anh Miêu, có người leo tường vào, đang cậy cửa nhà máy của chúng ta."
Soái Lãng rùng mình, bọn khốn đó tới tìm mình thật rồi, Miêu Tiểu Kính nhìn Soái Lãng, vừa phát hiện ánh mắt hắn có ý bất thiện, không để đối phương hành động gì, Soái Lãng ra tay trước: "Anh Miêu, ý gì thế, tôi vừa mới tới liền xảy ra chuyện này, định ăn bẩn tiền của tôi à... Anh muốn tiền thì nói đi, tôi đưa anh đấy.”
Nói xong cởi ba lô tiền xuống ném trước mặt.
“Ấy ấy ấy... Không, chúng tôi là thương nhân đâu phải cướp, chữ tín mà không tốt làm sao mà làm ăn tới giờ?” Miêu Tiểu Kính vội giải thích, hắn còn chưa biết chuyện gì.
Soái Lãng làm sao để hắn có thời gian suy nghĩ: "Thế thì chỗ anh không an toàn à?”
“Cậu yên tâm, toàn trấn có mười mấy xưởng dầu, chỗ tôi là an toàn nhất. Con mẹ thằng nào dám tới làm hỏng chuyện làm ăn của tôi, tôi diệt nó.”
Miêu Tiểu Kính hung hăng nói, nào ngờ cứ như có người cố ý khiêu chiến quyền uy của hắn, rầm, cửa bị cạy ra rồi, ào một cái tràn vào mười mấy người, tất cả mặc vest đen xông vào, thấy người là tóm lấy nhìn xem là ai.
Đám công nhân nhà máy đầu cũng không hiển lành, đùn đẩy chửi bới, ai ngờ gặp phải hàng cứng cựa, đám kia không nói một lời, bẻ tay đẩy một phát ngã cả đống.
Hỏng rồi, tới đông mà toàn là cao thủ, Soái Lãng chạy ngược vào gian đóng gói trốn, ra sức lay Miêu Tiểu Kính đang ngạc nhiên: "Anh Miêu, anh Miêu, anh làm gì đi chứ, tôi tới nhà anh làm ăn một chuyến lại thành xảy ra chuyện là sao?”
“Không sao đâu, cậu yên tâm... Con mẹ lũ chó chứ.” Miêu Tiểu Kính giật tay ra, nói vào bộ đàm: "Các anh em lấy đồ chơi tới xưởng, có người phá chuyện làm ăn của chúng ta.”
Đây là kết quả Soái Lãng mong đợi từ đầu, hai phe rốt cuộc cũng oánh nhau rồi.
Miêu Tiểu Kính nói thì hung hăng lắm, cơ mà lại cùng Soái Lãng trốn phía sau thùng hàng, mười mấy người mặc đồ công nhân đã tụ tập lại, nhưng căn bản không đủ nhét kẽ răng cho đám kia. Vừa chạm mặt một cái, chưa tiếp nổi một chiêu đã lăn cả ra đất, kêu thảm liên hồi.
Người đứng đầu đang muốn tra hỏi tung tích của Soái Lãng, không ngờ lại thêm mười mấy người nữa vác gậy gộc xông lên, la hét ầm ĩ, nhè mặt kẻ xâm nhập mà đánh. Đám xâm nhập vù một cái tạo thành vòng tròn nhỏ, đối diện với đối thủ cầm vũ khí không hề sợ, cởi áo vest quấn tay làm khiên chống đỡ.
Đám công nhân đánh ngã lăn lộn trước đó thấy đồng bọn tới cũng bò cả dậy, định ỷ số đông áp đảo người ta, ai ngờ đối phương ung dung đối phó, số lượng bằng một nửa vẫn chiếm thượng phong.
Những tiếng ối á vang lên liên hồi, mà toàn là bên mình chứ, Miêu Tiểu Kính thấy người mình chống đỡ không được bao lâu nữa, bấm điện thoại gọi cứu binh: "Anh rể, anh rể, mau dẫn người tới đây, có kẻ tới phá nhà máy... Bao nhiêu à, không ít, một hai chục, anh nhanh lên đi, em sắp không cầm cự được nữa đâu.”
Soái Lãng nấp sau đống hàng cũng mồ hôi mẹ mồ hôi con ròng ròng, biết đám người truy đuổi mình dũng mãnh, không ngờ tới mức độ này, trong lòng tính kế thoát thân, nếu không để bọn bên này biết bên kia đang tìm người thì nghĩ tới mình ngay. Lúc đó bọn chúng quay sang đối phó với mình thì xong mạng.
Miêu Tiểu Kính thấy huynh đệ thủ hạ của mình liên tiếp thua thiệt, nhìn mà nghiến răng trèo trẹo, chỉ là không dám xông lên, đã vậy bên cạnh còn có Soái Lãng làm rối thêm, lắc người hắn hỏi: "Anh Miêu, chuyện gì thế, các anh trêu chọc vào ai thế?”
“Tôi biết sao được... Chúng tôi trêu chọc vào nhiều người lắm.” Miêu Tiểu Kính phẫn nộ nói, thấy một huynh đệ rên hừ hừ bò trên mặt đất chui vào góc, lại thấy cách bơm không xa, hô lên: "Cẩu Tử, phun dầu … Phun chết bọn chúng.”
Hay, tên kia đầu cũng bừng sáng, bò ngay dậy chạy tới bên cái bơm, mở nắp, tức thì một âm thanh chói tai vang lên, cái ống nằm nhũn ra trên mặt đất tích tắc như được trút vào sinh mệnh biến thành con quái xà hung dữ lồng lộn đòi cắn người.
Soái Lãng hiểu ra, toàn bộ dầu cống giấu dưới lòng đất, sau đó hút lên chế biến.
Công nhân tên Cẩu Từ kia kéo ống to bằng miệng bát lên, đám người trong nhà máy biết thứ này lợi hại, lăn người tránh né, đám xâm nhập xếp thành đội ngũ chặt chẽ lại chả hiểu gì. Chưa kịp phản ứng thì một cột chất lỏng màu đỏ sẫm phun tới, thối không chịu nổi, đã thế còn dính dính, nhớp nháp, tức thì người ngã người lùi, đội ngũ phá tan tành
Miêu Tiểu Kính mừng rỡ, ở sau đúng thùng dầu vung tay: "Các anh em, xông lên, thời khắc báo đáp nhà máy tới rồi...”
Thằng cha này rõ ràng là loại chỉ nói mồm thôi, có điều cấp dưới lại rất nghe lời, vừa bị đánh lăn lê đầy đất chớp mắt tinh thần gấp bội cầm vũ khí xông lên. Tinh thần gặp khó không sờn này Soái Lãng phải bội phục, anh em của y chắc mỗi Đại Ngưu làm được vậy, mấy thằng khác thì giờ này đã chạy mất tích rồi.
Đánh nhau dữ lắm, cứ gọi là nghe bôm bốp như rang ngô, đó là tiếng vũ khí đánh lên người, đám kia bò lên lại ngã xuống, xen lẫn cả tiếng chửi, tiếng hô, tiếng kêu không dứt bên tai. Phàm là có kẻ nào đứng dậy được là Cẩu Tử chĩa vòi phun về phía đó, tên khốn đó có vẻ phun tới hứng khởi, phun phát nào trúng phát đó, làm đám kia ngã nhào, dù không ngã thì cũng bị thứ dầu thối hoắc đó hun cho đứng không vững.
Tạ ơn dầu cống vĩ đại, cuối cùng biến thành thần binh lợi khí giúp xoay chuyển tình thế, đợi khi Soái Lãng lom khom bò ra xem không ít đôi đã ôm nhau lăn lộn trên mặt đất, tên nào tên nấy đen xì xì, không phân biệt được địch ta nữa.