Q3 - Chương: 118 Xua hổ nuốt sói, tam bại câu thương. (2)
“Anh Miêu, lợi hại thật, tôi tìm anh là đúng người rồi.” Không ngờ được chứng kiến màn bom tấn hành động sướng mắt đã tai thế này, Soái Lãng xem mà máu nóng bừng bừng, trong đám kia thế nào chẳng có bọn hôm nay đuổi mình như chó, hận không thể tới góp sức, y giơ ngón cái lên ca ngợi, chỉ có y hiểu được hàm ý trong đó.
“Tôi đã bảo cậu chỗ tôi là an toàn nhất mà, vô tư đi, kẻ nào tới đây gây sự, anh đây xử lý hết.” Miêu Tiểu Kính dương dương đắc ý nói.
Ai ngờ hôm nay rõ ràng ông trời ngứa mắt với hắn, vừa vênh mặt lên thì trong bộ đàm có trực ban hô: "Anh Miêu, anh Miêu, lại có người xông vào rồi, cản không nổi.”
Miêu Tiểu Kính cầm bộ đàm mà điếng người, ai ngờ hôm nay kẻ thù kéo tới đông vậy.
Thế nhưng có người còn sợ hơn hắn, Soái Lãng cởi ba lô ra ấn vào lòng Miêu Tiểu Kính: "Anh Miêu, tôi trông cậy vào anh cả đấy... Thế này đi, toàn bộ gia sản của tôi giao cho anh bảo quản.”
Miêu Tiểu Kính biết đây là tiền hàng, liền nhận lấy nhưng mà hắn đang sợ chết mẹ đây, không dám mạnh miệng nữa, mồm hôm nay thối quá, nói câu nào là bị vả mặt ngay.
Soái Lãng vừa xúi vừa tâng bốc: "Anh mau gọi cứu binh rời khỏi nơi này, chẳng may có sơ xảy gì thì sau này các anh em nghe ai, dựa vào ai mà phát tài? Anh mà an toàn, tất cả mọi người đều an toàn, anh mà xảy ra chuyện, mọi người phải làm sao? Anh là thủ lĩnh của chúng tôi, anh không thể xảy ra chuyện.”
“Đúng rồi, sao tôi lại ngốc nghếch ở lại đây cơ chứ, đi mau...” Miêu Tiểu Kính sực tỉnh, đeo ba lô của Soái Lãng lên vai, kéo Soái Lãng đi xuyên qua nhà xưởng, lên tầng hai, lên nóc nhà, chỗ này thông tới tường sau.
Mới 5 giờ hơn mà trời đã nhập nhèm rồi, dù có căng mắt ra thì đứng xa xa nhìn cũng chẳng thấy được có hai người đang làm ninja trên nóc nhà, huống hồ tên nào tên nấy còn đang quần thảo nhau kia kìa.
Chỉ là Soái Lãng vừa lên nóc nhà toàn thân run rẩy, hai chân nhũn ra đứng không nổi, lắp ba lắp bắp kêu: "Anh Miêu, tôi có bệnh sợ độ cao, không, không đi được nữa đâu, anh, anh cứ đi đi, kệ tôi … anh thoát là cách mạng còn hi vọng, mau lên.”
Miêu Tiểu Kính nghe mà xúc động, người anh em này tuy mới gặp nhưng chơi được lắm, cũng nghĩa khí nói: "Vậy cậu cứ ở đây đợi, tôi về trấn gọi người... Yên tâm, hàng của cậu sẽ không thiếu một giọt nào, mai sẽ đúng giờ cấp cho cậu.”
Nói rồi leo theo ống nước lớn, sau đó chuyển qua tường cao, thả tay uỵch một tiếng, úi da một tiếng, người đã đáp đất rồi.
Soái Lãng ở bên trên nằm rạp xuống, quan sát kỹ phương hướng Miêu Tiểu Kính bỏ trốn, đúng như dự đoán, hắn chưa chạy được 100 mét thì ánh đèn loang loáng, tiếng động cơ ầm ầm truy đuổi theo.
Vì sao? Đáp án đơn giản, Soái Lãng lẩm bẩm, cái di động của mình đúng là mầm họa, được Miêu Tiểu Kính nghĩ là tiền mang đi rồi.
Lại thêm một lúc nữa, tiếng đánh nhau ở trong nhà máy càng dữ, còn xe ở cửa thì đuổi xa rồi, Soái Lãng nhìn bốn phía không người, chạy thoăn thoắt trên mái nhà, tới tường sau, đu xuống, đáp đất một cái hạ người giảm bớt lực, ngồi vững vàng không ngã khó coi như Miêu Tiểu Kính, sau đó ung dung biến mất trong bóng đêm.
..............................................
“Dừng tay, tất cả dừng tay, cảnh sát đây, không đánh nữa...”
Đám Tục Binh nghe thấy bên trong la hét hỗn loạn, rốt cuộc cũng phá cửa xông vào, vừa mới vào thì cái xe ở cổng đột nhiên khởi động chạy rồi. Bọn họ chẳng kịp để ý nhiều, nhìn mấy chục người quần thảo trên đống chất lỏng bốc mùi, Tục Binh quát tháo, nhìn đâu cũng thấy hình người đen xì, không chịu nổi.
Bên kia nghe thấy là cảnh sát đều dừng hết lại.
Có điều chỉ ngẩn ra giây lát, dù sao toàn thân đều là dầu bẩn, chẳng ai nhận ra ai, thế rồi có người hô: "Chạy mau.”
Thế là cả đám sực tỉnh, bất kể là phe nào, bị cảnh sát tóm được là không xong, thế là chạy tứ tán, người bò, người lăn, người chạy, loạn hết cả.
Đám Tục Binh chỉ có sáu người, làm sao mà ngăn nổi cơ chứ, Tục Binh vừa tóm được một tên, nhưng toàn thân tên đó trơn như trạch thoát ngay.
Chung Sơn, Lưu Diệc Tuệ cũng quát tháo ngăn hai người, miệng liên tục hô “cảnh sát đây, không được manh động, ai ngờ bị người ta lao thẳng người tới, bôi dầu lên mặt. Lưu Diệc Tuệ bị thứ dầu cống thối kinh khủng đó dính lên người, thét chói tai, bị một đám cuống cuồng bỏ chạy xô ngã, mấy bàn chân không có tí thương hương tiếc ngọc nào dẫm đạp lên cô mà chạy. Chung Sơn muốn cứu cũng không nổi.
Hình Ái Quốc nhanh trí, không bắt người nữa mà chạy đi đóng cổng chính.
Trong lúc cấp thiết, Tục Binh liền mạnh tay, nhìn thấy người không gạt chân thì lấy tay làm đao chặt cổ, còng được hai người. Ai dè tới người thứ ba thì xảy ra vấn đề, thân thủ người đó không tệ, bị Tục Binh tóm cổ áo, hắn đạp đầu gối Tục Binh lấy đà vọt lên, Tục Binh chỉ túm được cái áo dính toàn dầu.
Tục Binh xoay người định đuổi, người kia có đề phòng trước, đạp một phát vào ngực, lực đá rất mạnh, Tục Binh loạng choạng lùi liền mấy bước mới trụ lại được. Bỗng đâu có tên khác bỏ chạy xô vào Tục Binh, thế là hắn ngã ngửa ra sau, làm một cú mông đáp đất hoa lệ, đau tới trào nước mắt...
Loạn rồi, sáu cảnh sát bị đám người cuống cuồng bỏ chạy xô cho ngã nháo ngã nhào, Lưu Diệc Tuệ làm công tác văn phòng, nào gặp phải chuyện này, tóc tai xõa xượi ngồi trên mặt đất khóc như con nít ba tuổi. Hình Ái Quốc một mình trông cửa, dù thân thủ hắn có cao cũng làm sao chống nổi đám đại hán toàn thân dầu mỡ đen thui, đám kia biết không ai nhận ra mình trong bộ dạng thế này, nên coi cảnh sát là cái đinh, xúm lấy đấm đá, chẳng mấy chốc bị người ta kéo đi như bao tải rách, không rõ sống chết....
Tục Binh bò dậy thấy đám kia sắp trốn hết cả, Lão Hình bị lôi đi xềnh xệch, trong lúc cấp bách rút súng chĩa lên trời bắn đoàng một cái quát: "Đứng lại, ai nhúc nhích bắn chết.”
Người chưa kịp chạy ra ngoài thì ôm đầu lăn xuống đất, cũng có kẻ bất chấp cứ thế hướng về phía cổng, Hình Ái Quốc nhịn đau rút súng, đám đông vừa định xông tới nghe thấy tiếng đoàng.... Thế là đứng lại hết.