← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 119 Chuyện chẳng như ý, rối càng thêm rối. (1)

Thời gian lùi lại 5 phút... Cách nhà máy chừng mấy trăm mét cũng có một cuộc truy đuổi, Miêu Tiểu Kính đeo ba lô ra sức chạy về thị trấn, không ngờ rằng còn chưa chạy được bao lâu thì đã có một chiếc xe việt dã từ mặt đường đuổi theo.

Vừa nhìn thấy hắn cách đó không xa, từ trên xe có mấy người nhảy xuống, đêm tối om om đèn pha từ ô tô chiếu rọi bóng người thấp thoáng, ba người nhắm hướng đó mà đuổi. Bị ánh sáng đèn ô tô chiều vào, Miêu Tiểu Kính sợ vỡ mật, rời mặt đường lao vào rừng phòng hộ phía dưới, thế nhưng người truy đuổi thân thủ bất phàm, chỉ mấy chục mét nước rút đã nhào tới đè Miêu Tiểu Kính xuống, mồm đút giẻ, đầu chụp mũ, sau đó vác về xe

Tới khi đến trước xe mới thả Miêu Tiểu Kính, người cầm đầu ngồi trên xe nhảy xuống, tháo mũ chùm mặt, soi đèn pin một cái tức thì nghiến răng quát: "Không phải y, bắt nhầm người rồi.”

“Không phải chứ, tín hiệu không thể sai.” Một tráng hán cầm thiết bị định vị tín hiệu chĩa lên người Miêu Tiêu Tiểu Kính, lục soát một hồi lấy ra cái di động, tức thì nóng máu vung tay tát chát một phát: "Chủ của cái di động này đâu?”

Miêu Tiểu Kính bị nhét giẻ vào mồm thì nói thế nào, ú a ú ở vài cái mới được người ta rút giẻ cho, vội vàng nói: "Trong nhà máy, trên nóc nhà... Đại ca, đại ca ơi, không liên quan tới tôi, trong ba lô có tiền, các anh muốn lấy cứ lấy, người kia còn ở trong nhà máy các anh muốn tìm, tôi sẽ dẫn đường.”

Người hỏi chuyện lục ba lô, lấy ra hai bó tiền, mắt sáng lên, liếm nước bọt đếm thử, ngớ người, trừ tờ trên cùng là thật, còn lại toàn là tiền âm phủ, giận cá chém thớt tát Miêu Tiểu Kính một phát: "Mẹ nó, thẳng lừa đảo!”

Tiền giả sao? Miêu Tiểu Kính mặt đưa đám, ăn vài cái tát rồi mà tới giờ vẫn chưa hiểu ra rốt cuộc là sao?

Đám kia vừa định đưa hắn lên xe thì nghe thấy tiếng súng nổ, tất cả giật bắn mình đứng lại, chưa kịp hoàn hồn lại đoàng phát nữa.

Thôi chết rồi, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ? Tên cầm đầu trên xe hoảng ngay, hắn biết, ở đất nước này, cứ có nổ súng sẽ thành chuyện nghiêm trọng

Cùng lúc ấy, Miêu Tiểu Kính nhìn thấy mấy chiếc xe vì tiếng súng nổ mà đỗ lại cách đó không xa, nhận ra xe quen, mừng như điên dốc hết sức bình sinh kêu lên: "Anh rể, cứu em với.”

Hô một cái liền chạy ngay, có điều một người nhanh hơn đá hắn một cái, đứng không vững ngã sấp mặt về phía trước. Chính vì thế người bên kia thấy rõ ràng, làm đám truy binh ngạc nhiên là, từ trên hai cái xe nát kia vậy mà lại xông ra mười mấy người, tay lăm lăm vũ khí hùng hổ xông tới. Đám truy binh kệ Miêu Tiểu Kính vội vàng lên xe, xe vừa nổ máy thì đám hung hãn kia tới nơi, đập vào nắp xe cửa kính, song vẫn không ngăn được chiếc việt dã gầm lên lao đi. Mấy người mới tới vội vàng né tránh, chiếc việt dã xoay một vòng, lao bừa về phía nhà máy.

Có người đỡ Miêu Tiểu Kính lên, thấy hắn thảm hại, mồm năm miệng mười hỏi: "Anh Miêu, làm sao thế?”

“Con mẹ đứa nào đánh anh Miêu thành thế này, không muốn sống nữa à?”

Miêu Tiểu Kính không để ý tới bản thân, chỉ về phía nhà máy: "Mau đi đi, nhà máy hỏng rồi, có kẻ tới đập phá.”

Đám kia nghe thế vội vàng về xe, song vẫn có kẻ tỉnh táo hơn: "Anh Miêu, ai nổ súng thế?”

Câu này làm cả đám khựng người, bên kia có súng, còn chơi mẹ gì nữa, Miêu Tiểu Kính nổi nóng: "Làm sao tao biết được?”

Một tên đầu óc nhanh nhẹn kiến nghị: "Thế thì không thể chọi cứng rồi, chúng ta cũng báo cảnh sát, mau gọi chú Hổ ở đồn công an thị trấn tới, trong tay người ta có súng, chúng ta sao chơi lại.”

Trong lòng ai cũng có một cái cân, gạch đá gậy gộc thì chơi sao cũng được, nhưng có súng thì không phải chuyện đùa, bùm một cái là liền không có sau đó nữa rồi...

Cả đám Miêu Tiểu Kính bàn bạc với nhau xong sau đó gọi cảnh sát thật, không bao lâu sau khi xe cảnh sát thị trấn tới, đám này mới thêm can đảm theo xe cảnh sát tới nhà máy. Mấy dân cảnh thấy hiện trường đã có cảnh sát, bị khống chế có 19 tên, ôm đầu ngồi thành hàng ở trong xưởng, vội vàng đi tới liên lạc. Vừa nghe nói là người của sở tỉnh và chi đội hình sự, lại thấy đám điêu dân làm dầu dám đánh cả cảnh sát, mồm đắng ngét.

Tục Binh đầy một bụng tức, gọi điện về đội chặn xe bắt người, nhìn người đi theo ai nấy đều dính dầu cống, lại nổi điên chửi mắng om xòm, sai người đi lấy giấy vệ sinh lau. Lau mặt mấy người bắt được phân biệt, đương nhiên không có người muốn tìm rồi.

Không ngờ sau khi lau mặt nhận ra nhau, công nhân nhìn thấy kẻ xâm nhập đánh mình, thế là ba máu sáu cơn nổi lên, chửi, con mẹ mày chúng mày đánh tao... Nói rồi mấy người lao tới, hai nhóm đánh nhau ngay trước mặt cảnh sát, cảnh sát quát không được phải gỡ ra, thế là vừa lau xong lại bẩn như trẻ nghịch bùn.

Cảnh hỗn loạn cứ tiếp tục, xe cảnh sát tới không ngừng, toàn thể đồn công an thị trấn hành động, cả đội trị an dân phòng cũng có mặt, rồi tới người chi đội hình sự... Bốn bề nhà máy toàn xe cảnh sát.

Bốp! Bốp! Bốp!

Liên tục những cái tát vang lên trong bãi đỗ xe tổng bộ Cty Viễn Thắng, một đám tàn binh bại tướng quay về báo cáo sơ qua tình hình, Từ Trung Nguyên thẹn quá hóa giận, vung tay tát liên hồi, Tát mấy cái xong chuyển sang đá, mấy tên này thối không chịu nổi.

Nhâm Quan Triều ngạc nhiên hết sức, trăm lần không tin, vạn lần không tin, mười sáu người của Từ gia, tùy tiện kéo ra một người đều có thể một chọi ba bốn tên bảo an, vậy mà toàn bộ xuất quân, quay về được có 7 người, trong đó 3 người cứ như ở hố xí chui ra. Ba cái xe đi thì mất hai, cái còn lại quay về không khác gì vừa trải qua kiếp nạn, cửa kính vỡ hết, thân xe lõm vào mười mấy chỗ.

Đám Nhâm Quan Triều, Hạ Bội Lan, Phong Lực Hữu không hình dung nổi sao đi bắt một người mà thành ra thế này.

“Tổng giám đốc, tín hiệu có sai lầm...”

Tên cầm đầu đem thứ duy nhất thu hoạch được giao ra, một cái di động, lại còn là của Bùi Quốc Đống, nhưng cắm sim của Soái Lãng. Theo như phán đoán, lúc ấy Soái Lãng ở cách hiện trường không xa, hành vi xong việc rồi mới ra vẻ thông minh này khiến Từ Trung Nguyên cước cho vài phát nữa, truy hỏi chi tiết chuyện ở hiện trường.