Q3 - Chương: 120 Chuyện chẳng như ý, rối càng thêm rối. (2)
Đầu đuôi câu chuyện thế nào thì kể ra cũng không khó, đám thuộc hạ dựa theo an bài của Từ Trung Nguyên tới nhà máy, bọn họ tài cao gan lớn, tất nhiên không sợ gì, leo tường vào, định dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhắm thẳng mục tiêu, không ngờ gặp phải phản kháng dữ dội, tiểu đội 12 người chạy thoát 3 người.
Trong quá trình đó phát hiện tín hiệu di chuyển, người để lại canh chừng đuổi theo, nhưng lại bắt được một người khác, rồi trúng phải mai phục bao vây, thiếu chút nữa không về được...
Nghe kể trận ẩu đả thảm liệt trong nhà máy dầu, nghe tới lúc bị bao vây hung hiểm, ai nấy mặt mày nghiêm trọng, biện pháp công nghệ cao cả đám tự hào dè đâu bị người ta phát hiện rồi cố ý gài bẫy, vừa kinh sợ vừa bẽ mặt.
Đến lúc đám toàn thân thối mù trốn thoát trong nhà máy ra kể chuyện cảnh sát nổ súng, Từ Trung Nguyên không còn tâm tư mắng chửi cấp dưới nữa, lần trước bị bắt một tên đã phải muối mặt đi nhờ người ta cứu ra, lần này mất 9 người phải làm sao đây, ông ta chẳng còn mặt mũi nào.
“Chuyện này phiền rồi.” Nhâm Quan Triều mặt mày khó coi, không phải chuyện gì cũng có thể xử lý được, cảnh ngộ của đám người kia khiến hắn đoán ra phần nào: "Xem ra chúng ta xông vào hang ổ của đám làm dầu cống rồi, chuyện này lộ ra là không nhỏ đâu.”
Đám Từ Trung Nguyên và Phong Lực Hữu là người ngoài còn chưa hiểu hết tầm nghiêm trọng của việc này, Hạ Bội Lan giải thích sơ qua. Trung Châu là nơi làm dầu cống giả đứng đầu cả nước, tỏa đi các tỉnh thu mua dầu cống, số người sống nhờ nghề này không ít. Mặc dù cô không biết rõ nội tình lắm, nhưng cô biết để làm được thứ này trên quy mô lớn cần có thiết bị chuyên nghiệp, nhà máy quy mô phải rất lớn, đây là một sản nghiệp không nhỏ, đám kinh doanh thứ này đều dính dáng ở XHĐ, phá chuyện làm ăn của chúng, muốn giải quyết êm xuôi rất khó.
Hàm ý rất rõ ràng, cái đám kiếm tiền bẩn này làm ăn rất ngang nhiên, không cố kỵ gì cả, thời gian trước có phóng viên nằm vùng bị phát hiện bị người ta giết người bịt miệng, giờ hay rồi, còn dám dẫn người tới đập phá hang ổ của người ta, không cần nghĩ cũng biết hậu quả nghiêm trọng.
“Vậy, vậy phải làm sao? Tôi còn có chín người bị kẹt trong đó, tôi vì mọi người nên làm chuyện này.” Từ Trung Nguyên chất vấn, giận thì giận, nhưng đều là người theo ông ta từ trong quân ngũ, tình nghĩa vẫn có.
Nhâm Quan Triều ngăn ông ta lại: "Có cảnh sát xuất hiện không phải chuyện xấu, ít nhất đối phương sẽ cố kỵ, không dám ngang nhiên giết người... Nhưng vừa vặn cũng vì cảnh sát mà hỏng việc, nghe họ kể thì cảnh sát cũng bị đánh, ép họ nổ súng cảnh cáo, thế này không thể thông qua quan hệ riêng tư để giải quyết.”
“Tổng giám đốc Nhâm, tôi hỏi rốt cuộc phải làm sao, nơi này tôi lạ nước lạ cái, phải trông vào anh đấy.” Từ Trung Nguyên truy hỏi.
“Thế này đi, trước tiên về nghỉ ngơi, tôi phái người tới trấn Thập Lý Hà, làm rõ tình hình, xem xem là cảnh sát địa phương tiếp nhận vụ án, hay là đơn vị nào tiếp nhận sau đó mới có thể tùy nghi hành sự. Chiếc xe này đừng lái nữa, đem đi đại tu đi, Tiểu Hạ, em an bài mấy cái xe đưa tổng giám đốc Từ về khách sạn... Tổng giám đốc Từ yên tâm, bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì đâu, tôi sẽ tận lực dẹp yên chuyện này.”
Nhâm Quan Triều rất có trách nhiệm, an ủi Từ Trung Nguyên rồi phái Hạ Bội Lan điều hai xe thương vụ của công ty đưa đoàn người này đi. Từ Trung Nguyên biết mình hai lần thất bại, ở lại chúng chỉ mất mặt thêm, khách khí vài câu rồi thở dài mà đi. Ngay Phong Lực Hữu cũng thấy thoái chí, cứ nghĩ chuyện đơn giản, giờ tan thành bong bóng cả, cáo từ đi trước, về xem có đường khác không.
Hạ Bội Lan an bài xong xuôi tất cả quay lại công ty, theo bước Quan Nhâm Triều: "Tổng giám đốc, hay là để đích thân em tới trấn Thập Lý Hà một chuyến.”
Vào trong thang máy riêng, Nhâm Quan Triều mỉm cười thân mật nâng cằm trợ lý của mình: "Không cần, không ai đi hết.... Chẳng lẽ em thấy chúng ta nên phái người đi à?”
Vấn đề này Hạ Bội Lan không dám phán định bừa, cười ngượng ngập.
Nhâm Quan Triều truy hỏi: "Sao thế, em vẫn coi mình là người của Hoàng Tông Thắng, không mở lòng với tôi à?”
Câu hỏi này càng khó, Hoàng Tông Thắng xảy ra chuyện một cái, bỗng dưng ở đâu ra xuất hiện Nhâm Quan Triều được bổ nhiệm làm tổng giám đốc, ngay cả Hạ Bội Lan cũng chẳng biết vị tổng giám đốc trẻ tuổi nho nhã này thân phận ra sao? Vị tổng giám đốc trẻ này có một tật xấu, thích mấy động tác thân mật với các cô gái trẻ, song không đi quá đà, thế là tốt lắm rồi.
Hạ Bội Lan làm người dưới nhiều năm, cũng có thủ đoạn đối phó, thẹn thùng nói: "Tổng giám đốc, tôi là trợ lý, anh là tổng giám đốc, tôi phải nghe anh nói.”
“Vậy nếu tôi bảo em nói thì sao?” Nhâm Quan Triều thu tay lại mỉm cười rất phong độ.
Hạ Bội Lan hít sâu một hơi làm bầu ngực hơi phồng lên một chút, lấy dũng khí nói: "Nếu tổng giám đốc bảo tôi nói, vậy tôi sẽ nói, Từ gia lần này đã dốc hết lực lượng tới Trung Châu, nếu có cơ hội nhất định sẽ nuốt một mình. Tôi nghe tổng giám đốc Hoàng nói, nhà chúng không chỉ bị Đoan Mộc Giới Bình lừa 200 triệu, còn bị hắn phá ở TTCK và hợp đồng tương lai, tổn thất nặng nề kéo cả gia tộc từ hưng thịnh tới suy bại, bọn họ thèm số di sản đó hơn bất kỳ ai. Về lý luận mà nói, họ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta, nhìn bọn họ bỏ công sức như thế, chứng tỏ trái phiếu không ở tay họ.”
Ý tứ rõ ràng, nếu là đối thủ, vậy thì có thể không từ thủ đoạn, Nhâm Quan Triều cười: "Tốt, rất tốt, đã là đối thủ, vậy chỉ có lợi dụng, sao có chuyện giúp đỡ chứ? Không ném đá xuống giếng đã là quân tử rồi. Trước kia tôi cố kỵ nhất chính là đám lính xuất ngũ do Từ gia nuôi, chuyện này giúp chúng ta trừ đi một ẩn họa, tránh tương lai chúng coi tôi là cái đinh để nhổ.”
Rời khỏi thang máy, Hạ Bội Lan hiểu ra, Nhâm Quan Triều muốn cách sông xem lửa cháy, một bên là Soái Lãng, một bên là Từ gia, hai bên đánh nhau, đợi bên nào yếu thế sẽ chọn hồng mềm mà bóp.
Đi vào văn phòng, Nhâm Quan Triều bảo Hạ Bội Lan ngồi xuống bên cạnh, vừa lên tiếng đã là: "Tiểu Hạ, em biết gì về Soái Lãng, kể hết cho tôi đi, bất kể là chuyện gì, nhỏ nhất cũng kể.”
Điều này cho thấy hắn thực sự nghiêm túc rồi, coi Soái Lãng là một nhân vật đủ tư cách coi trọng.