← Quay lại trang sách

Q.3 -Chương 121 Chuyện chẳng như ý, rối càng thêm rối. (3)

Hạ Bội Lan không biết quá nhiều, lai lịch về Soái Lãng thì cô báo cáo rồi, nên chỉ có thể kể mấy chuyện y giở trò lưu manh lừa ăn lừa ở, còn dẫn cả đám bạn theo ăn uống miễn phí...

Nhâm Quan Triều đan hai tay vào nhau: "Tiểu Hạ, em thử nói cảm nhận của mình xem, nói thật với em, tôi hiện không có cách nào, nếu là phú hào hay là người chính phủ, kể cả là danh nhân minh tinh, tôi không có cách này thì sẽ có cách khác, nhưng đối với người này sao tôi cứ có cảm giác đao thương bất nhập, không biết bắt đầu từ đâu.”

Hạ Bội Lan cười đồng cảm, tên vô lại đó không chỉ đao thương bất nhập mà còn thủy hỏa bất xâm, Từ gia hai lần thất bại, giờ muốn tìm y càng khó: "Tổng giám đốc, tôi thấy bắt người không phải cách hay, nếu không có trong tay y, chúng ta có giữ y cũng vô ích... Nếu trong tay y, nếu ép quá y giao cho cảnh sát, chúng ta cũng chẳng được gì còn tốn công sức.”

“Ý em là, chúng ta nên thong thả tính kế lâu dài?”

“Vâng, chúng ta ép càng mạnh thì y chạy càng nhanh, nếu để y coi chúng ta là kẻ thù, khi đó thì rắc rối rồi, ít nhất giờ chưa tới mức trở mặt mà.”

“À, có lý lắm, em nói biện pháp của em xem.” Nhâm Quan Triều tán thưởng, giọng điệu hàm ý chân thành thỉnh giáo.

Hạ Bội Lan nhoẻn miệng cười, thêm tự tin kiến nghị: "Kỳ thực trong tất cả các nhà, chúng ta ít cần phải vội nhất, cả APTX lẫn Từ gia đều là người ngoài, xa lạ với Trung Châu. Còn chúng ta có cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa, dù Soái Lãng có lấy được thật, y cũng không đổi ra được tiền mặt, đến khi chúng ta xác định chắc chắn rồi ra tay cũng không muộn. Kể cả khi đó là APTX hay Từ gia, chúng ta vẫn có thể đoạt về, hiện giờ chưa xác định được đổi thủ, tội gì chuốc thêm kẻ thù?”

“Em nói có lý lắm, chẳng trách được tổng giám đốc Hoàng coi trọng.... Nhưng ông ấy thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời, cho rằng Đoan Mộc Giới Bình đã chết, tất cả ở trong tay, làm việc khinh xuất. Ha ha, chuyện đâu dễ dàng như vậy.” Nhâm Quan Triều thở dài: "Ông ấy làm sai, giờ khó khăn cho chúng ta rồi.”

“Vâng, hiện giờ Soái Lãng đã ý thức được nguy hiểm, chuyện này thành ra không đơn giản nữa rồi, nhưng chúng ta nghĩ cách từ người bên cạnh y không phải là không thể. Soái Lãng là đại lý phía dưới của Phi Bằng, chuyện làm ăn ở hai khu phong cảnh đều không tệ, trừ bán đồ uống, còn có cả thủ công mỹ nghệ.”

“Tôi nghe ngóng được một chút từ đám bạn bè của y, Soái Lãng sống tuy nát, nhưng xem ra là người có tình nghĩa, nếu không đã chẳng kéo đám bạn từ nhỏ phát tài cùng, lại còn có cả anh em từng cùng thuê trọ trước kia...”

“Chúng ta trước kia đối phó không đúng cách là vì không tìm đúng điểm yếu của y, từ trong vòng tròn quan hệ này, chúng ta thế nào cũng tìm ra thứ hoặc người khiến y kiêng kỵ.” Trước kia Hoàng Tông Thắng quá cường thế, Hạ Bội Lan không có cơ hội thể hiện, lần này tổng giám đốc trẻ biết lắng nghe người khác, cô mạnh dạn kiến nghị.

Nhâm Quan Triều gật gù: "Nói đúng lắm, hôm nay bất lợi là vì không biết mình biết người, chuyện này giao cả cho em đấy Tiểu Hạ, trước tiên hãy làm rõ tình huống cụ thể xung quanh y đã.”

“Vâng, tổng giám đốc, tôi sẽ mau chóng đi làm, tôi có giữ lại địa chỉ và điện thoại mấy người bạn của y.” Trong đầu Hạ Bội Lan xẹt qua hình ảnh một tên béo vô cùng, cái tên vừa tham ăn vừa háo sắc đó lần trước bị cô chuốc say gục luôn.

Nhâm Quan Triều đứng dậy rời ghế sô pha quay về ghế tổng giám đốc của mình, phát hiện Hạ Bội Lan còn chưa đi, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hạ, em còn có chuyện gì nữa?”

“Có chút chuyện nhỏ, tổng giám đốc, tôi có thể hỏi chuyện không nên hỏi không?” Hạ Bội Lan thấy Nhâm Quan Triều hòa nhã, lấy can đảm hỏi.

“Có gì mà nên mới không nên, em hỏi đi.” Nhâm Quan Triều rộng rãi nói.

“Tổng giám đốc, đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi muốn hỏi là, số tài sản đó đối với chúng ta thực sự quan trọng vậy sao? Tôi không có ý gì cả, chỉ là tôi thấy chúng ta đột ngột bị cuốn vào chuyện này, tới giờ được không bằng mất, thậm chí số tiền đó có ở Trung Châu không còn chưa chắc.” Hạ Bội Lan khéo léo hết mức hỏi, nghi hoặc lớn nhất của cô là xưa nay bọn họ chuyên tâm và làm ăn kết hợp quan thương, rất kín tiếng, vậy mà để dính vào chuyện ồn ào rối rắm như thế.

“Chuyện này Hoàng Tông Thắng sẽ không nói với em đâu, có điều tôi có thể nói với em, rất quan trọng, hơn nữa đúng là ở Trung Châu. Còn có thể cho em biết điều này, không chỉ Lưu Nghĩa Minh, Hoàng Tông Thắng cũng quen biết Đoan Mộc Giới Bình, còn biết sớm hơn, chẳng những thế còn có vài vụ làm ăn.”

“Đương nhiên chỉ là vụ làm ăn ảo, Đoan Mộc Giới Bình trả cho chúng ta không ít phí trung gian. Kỳ thực lần này Đoan Mộc Giới Bình về Trung Châu, đường lui của hắn chính là công ty Viễn Thắng chúng ta, hắn bỏ ra 1000 vạn mua một đường lui an toàn, đáng tiếc chưa dùng đã thua rồi... Hoàng Tông Thắng sợ là sợ y để lại chứng cứ bất lợi cho chúng ta, cho nên mới vội vàng tìm thứ đó để xóa dấu vết, ai ngờ lọt bẫy...” Nhâm Quan Triều nói rất thản nhiên.

Có điều Hạ Bội Lan nghe mà líu lưỡi, cô không ngờ một bí mật trọng yếu như vậy lại tiết lộ trong lúc vô tình như vậy, gian nan nuốt nước bọt, chấn kinh không nói lên lời. Cô còn từng suy đoán Viễn Thắng và Đoan Mộc Giới Bình có thù oán gì, hoặc từng thua thiệt vì hắn, ai ngờ hai bên còn là quan hệ hợp tác.

Khuôn mặt sững sờ của Hạ Bội Lan làm Quan Nhâm Triều hài lòng: "Loại kiêu hùng như Đoan Mộc Giới Bình, đối với bất kỳ ai cũng có đề phòng, dùng chúng ta làm đường lui thì hắn ắt có bằng chứng đối phó với chúng ta mới có thể yên tâm. Chuyện này chỉ có thể nói với người ngoài là chúng ta tham tiền, thực chất là vấn đề sinh tử tồn vong, em còn muốn biết thêm không?”

“Không ạ.” Hạ Bội Lan có chút căng thẳng lắc đầu, biết quá nhiều với cô mà nói chỉ nguy hiểm, khom người nói: "Tôi sẽ làm thật ổn thỏa.”

“Thế là đúng, tôi tin em sẽ làm tốt.” Nhâm Quan Triều nở nụ cười tự tin mê người, đợi Hạ Bội Lan đi rồi liền mở di động tìm số, sau đó xoay ghế hướng ra ngoài trời nói: "... Tôi nghe nói trấn Thập Lý Hà xảy ra chuyện, hình như bắt được mười mấy người...”

Lát sau, điện thoại cúp rồi, trên mặt Nhâm Quan Triều vẫn còn chưa hết kinh ngạc lẫn phức tạp.

Phức tạp, sao lại mọi thứ lại trở nên phức tạp thế này.