← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 122 Đêm khuya gió lạnh, dốc lòng với nhau. (1)

Cổng nhà máy Úc Mã Úc đèn điện sáng rực như ban ngày, quần chúng vây quanh xem có tới vài trăm người, dân cảnh khuyên nhiều lần chẳng thấy đi, không chứng không hiệu quả, xảy ra chuyện không lâu còn có người ý đồ xông vào nhà máy, đoán chừng tài sản trong nhà máy không ít, đột nhiên xảy ra chuyện không kịp di chuyển.

Có điều hôm nay cái hang ổ làm dầu bẩn này chọc phải tổ ong rồi, Tục Binh đứng canh ở cổng ngang ngược vô cùng, đoán chừng bị đám người kia thực sự chọc giận, chẳng những tấn công cảnh sát, còn ý đồ xông qua tuyến cảnh giới, hắn đích thân cầm súng gác cổng.

Hành động của Tục Binh được Lưu Diệc Tuệ hưởng ứng mạnh mẽ, cô gái này sau khi khóc một hồi tỏ ra cứng rắn không ngờ, quyết tâm làm cho ra nhẽ, gọi điện báo cáo búa xua khắp nơi, người ta chừng đó tuổi làm trên tỉnh đương nhiên có quan hệ rồi. Tiếp đó Lão Hình lái xe vào trong nhà máy, Tục Binh uy phong đứng trên nóc xe chắn cửa, đợi đến khi viện binh tới nơi mới coi như ổn định.

Có điều vẫn luôn có kẻ chưa yên phận, ngoài vòng cảnh giới của xe cảnh sát có mười mấy chiếc xe nhỏ đủ kiểu, song thấy nhiều cảnh sát cho nên không dám làm bừa.

Dân cảnh đương địa phụ trách trông coi đám công nhân ẩu đả, trong đó có một cảnh sát liên tục nhận được điện thoại, nói hết nước hết cái mà từ được dùng với tần suất lớn nhất là "chúng tôi cũng hết cách". Thực sự là hết cách mà, người của sở tỉnh và chi đội hình sự bị đánh, mà đâu chỉ đánh thường, dẫm đạp lên người ta, một cảnh sát bị thương nặng, không phải chuyện nhỏ, riêng thể diện cảnh sát đã không dễ qua rồi.

Cục công an thành phố nghe tin phái phó cục trưởng Lô Khải Minh ra mặt xử lý, tin tức truyền đi quá nhanh, xe vẫn còn ở trên đường phó cục Lô đã nhận được liền mấy cuộc điện thoại rồi, lần lượt là cục công thương, cục giám sát chất lượng, giọng điệu giống nhau, nào là chuyện này phải do chúng tôi xử lý, đây là chuyên ngành của chúng tôi, phạm vi quản hạt của chúng tôi, phải để chúng tôi ra mặt.

Lại còn có chủ nhiệm của cơ cấu chính phủ gọi điện tới, nói làm dầu cống là một sự kiện mẫn cảm, phải xử lý cẩn thận, tránh cho quần chúng nghi ngờ xã hội, đúng không? Một vấn đề chính trị phức tạp phải do nhiều cơ cấu tương quan phối hợp xử trí mới ổn thỏa.... Phó cục Lô còn chả rõ cơ cấu tương quan là cơ cấu nào thì lại có điện thoại gọi tới, ĐTH muốn phỏng vấn, cái này ông ta làm sao dám đồng ý, từ chối luôn: Xin lỗi giám đốc Cao, cơ cấu tương quan không đồng ý, với lại tôi chưa tới hiện trường.

Sau đó là tắt máy luôn, đổi sim thông báo cho vài người số máy mới để tiện liên lạc theo dõi tình hình, trên xe phó cục Lô cũng hoang mang, quái, mình tới xử lý sự kiện đột phát tấn công cảnh sát, chưa biết gì về dầu cống, thế mà bao nhiêu người đinh ninh mình xử lý hang ổ dầu cống, tài thật.

Không đúng, hình cảnh đột nhiên chạy tới hang ổ làm dầu cống làm gì, ăn no rửng mỡ sao?

Lại thêm một lúc nữa, điện thoại của cục trưởng Lưu gọi tới, an bài có người của sở tỉnh, nhất định phải đảm bảo an toàn cho đồng chí trên sở tỉnh. Phó cục Lô càng buồn bực, đồng chí sở tỉnh rảnh rỗi không có gì làm đi xuống trấn vạch trần ổ làm dầu cống à? Cái đó ở Trung Châu nhiều lắm, vạch hết không?

Cả đống hỏi chấm lơ lửng trên đầu phó cục Lô, tới hiện trường, lúc này tiếp quản là người của chi đội hình sự thành phố, chen lấn qua đám đông lãnh đạo mới vào được khu nhà máy, nhìn thấy đồn trưởng, phó cục Lô trừng mắt một cái.

Trong lòng mọi người đều hiểu, tất cả là do lực lượng trị an ở địa phương thả lỏng cho nên đám người kia mới dám làm xằng làm bậy, ngay cả cảnh sát còn dám đánh thì có chuyện gì không dám đây? Trước tiên phó cục Lô đi thăm thương binh đã, trừ Tục Binh và Hình Ái Quốc ra thì số còn lại đều là người làm công tác văn phòng, đã bao giờ đối diện trực tiếp với tội phạm đâu.

Tình trạng tệ hơn phó cục Lô nghĩ, ai nấy toàn thân vẫn còn thối hoắc, Chung Sơn bị cào mất một miếng thịt to bằng đồng xu, nữ cảnh sát họ Lưu mới là thảm, nửa bên mặt bị người ta đạp cho sưng tới không nhìn nổi nữa rồi... Họ Lưu? Cùng họ với cục trưởng Lưu? Phó cục Lô thầm lưu ý. Nhưng thương tích nặng nhất là Hình Ái Quốc, vì trông coi cổng bị đám người bỏ trốn kia đánh một trận, đang nằm trên giường rên rỉ, khả năng là gãy xương sườn rồi, làm cảnh sát bao năm lần đầu bị người ta đánh cho như súc sinh.

“Đồn trưởng Kỳ, chỗ các anh thực sự không còn vương pháp nữa à, đến người mặc cảnh phục mà cũng dám ra tay tàn nhẫn như thế?”

Phó cục Lô lửa giận ngút trời, vừa hỏi thăm thương binh vừa chửi bới, quân khốn kiếp, quá không coi cảnh sát ra gì rồi, thế mà còn có kẻ muốn họ nể mặt à, tát người ta một cái rồi bảo chuyện này chúng ta cẩn thận xử lý sao?

Lúc này dầu bẩn khắp nơi đã đóng lại rồi đặc quanh, cứ như nhựa đường vậy, dưới lòng đất là bể dầu sâu tới 9 mét, rộng 6 mét, dài hơn 20 mét. Còn có thiết bị giữ nhiệt để có thể hút dầu lên luyện bất kỳ lúc nào, nhìn nhà xưởng thiết bị hiện đại, phó cục Lô thất kinh, chuyện này không xử lý nổi rồi, vội vàng báo lên trên.

Cục trưởng Lưu trả lời là tạm thời khống chế hiện trường đợi chỉ thị. Không bao lâu sau thông báo là tổ điều tra liên hợp sắp xuống, mệnh lệnh là khống chế hiện trường. Lại thêm một lúc nữa, tổ trưởng tổ điều tra liên hợp gọi điện, mệnh lệnh là khống chế nghiêm ngặt hiện trường.

Mấy mệnh lệnh liên tiếp khiến phó cục Lô buồn nôn hơn cả uống dầu cống, tới lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi Tục Binh xem hắn tới đây làm cái gì, Tục Binh ghé tai thì thâm một hồi, Lão Lô nổi khùng luôn: "Làm bừa, đúng là làm bừa, đi tìm Soái Lãng để rồi thành thế này à, thế Soái Lãng đâu?”

“Không thấy ạ, vừa vào cửa đã bị đám này đánh cho tối mặt rồi.” Tục Binh thật thà đáp.

Phó cục Lô chỉ mặt Tục Binh, muốn chửi mắng mà tức tới độ chửi không ra lời nữa, ông ta là bạn học của Soái Thế Tài, tuy không trực tiếp tham dự ban chuyên án, nhưng mấy chuyện thối nát Soái Lãng làm vẫn tới tai ông, đã nói rồi, với Soái Lãng phải dùng phương pháp đặc biệt, không manh động, giờ hay chưa, người chưa thấy đâu mà kéo vào đống rắc rối to thế này.