Q3 - Chương: 123 Đêm khuya gió lạnh, dốc lòng với nhau. (2)
Lại đợi thêm một lúc, cơ cấu tương quan trong truyền thuyết rốt cuộc cũng hiện thân rồi, tổ trưởng tổ điều tra liên hợp dân người cục công thương, kiểm định chất lượng, công an trú trong nhà máy...
Thần thánh các phương hiển lộ thần thông lên sân khấu, còn thủ phạm chính cho tới tận bây giờ vẫn chưa thấy đâu. Qua điều tra sơ bộ thì giấy phép kinh doanh ghi tên "Cẩu Nhị Vượng", đồn công an báo, tạm thời chưa thấy người này. Tra tiếp giấy phép kinh doanh, giấy phép sản xuất, giấy kiểm định vệ sinh, cái gì cũng có... Người của mấy cơ cấu này mặt co giật liên hồi, người ta luyện dầu cống đấy, thế mà được cho phép sản xuất, chất lượng cũng qua luôn....
Lại thêm một lúc nữa, cổng nhà máy ồn ào, một cảnh sát mồ hôi đầm đìa thở hồng hộc chạy vào báo: "Đồn trưởng, không xong rồi, đám bà nương thân nhân nhà máy tới rồi, chúng tôi không cản nổi.”
Tới rồi, thực sự tới rồi, lực lượng cực kỳ đáng sợ ở Trung Quốc, thôn dân trong truyền thuyết, lại còn là đám đàn bà nữa chứ, ai dám cản là bọn họ cào cấu khóc lóc, đụng chạm vào họ là họ xé áo lăn quay ra ăn vạ, hô cảnh sát đánh người. Nói chính sách nói pháp luật với họ à, một cục đờm phun ngay vào mặt...
Cảnh sát lui như thủy triều, tổ điều tra hạ lệnh đóng cửa nhà máy, cảnh sát tạo tường người ngăn cản, phó cục Lô gọi điện xin thêm lực lượng.
Vậy là lấy nhà máy làm trung tâm, mầm mống một sự kiện tập thể đang ấp ủ.
Loạn, loạn hết rồi, thế nên chẳng ai biết rằng có một kẻ bàng quan chứng kiến tất cả những chuyện đó, nhìn hiện trường đánh nhau tưng bừng, nhìn xe cảnh sát bao vây nhà máy, người đó lẫn trong đám đông chẳng ai chú ý, quan sát tới 2 tiếng mới bắt taxi về Trung Châu
Lúc này tiêu điểm đều đổ dồn vào nhà máy Úc Mã Úc rồi, kẻ tới gây sự lẫn công nhân nhà máy đều bị bắt sạch, đoán chừng không ai rảnh mà đối phó với mình nữa, Soái Lãng tạm thời an toàn. Chẳng qua Soái Lãng hơi khó hiểu, làm sao lại có nhiều cảnh sát dính vào vụ này như thế, khi nghe thấy hai tiếng súng, y rất kinh ngạc, tưởng đám kia rút hàng nóng ra chơi, vì thế ở lại rất lâu. Cho tới khi thấy cảnh sát tới càng lúc càng nhiều, rồi một đám người ở đâu vờn quanh nhà máy, chắc lưu manh trong thôn, thấy Tục Binh đứng ở nóc xe chặn cửa, Soái Lãng đoán ra, đám đó cũng mò tới tìm mình.
Đáng đời.
“Đừng nhìn nữa chú em, đóng cửa lại đi, chỗ chúng tôi mùi gắt lắm.” Lái xe vừa thuần thục điều khiển xe đi trên con đường gập ghềnh vừa nói, thi thoảng bấm còi, chầm chậm xuyên qua đám đông, rốt cuộc ra đường lớn tăng tốc.
Soái Lãng đóng cửa lại: "Anh này, bao nhiêu người xem náo nhiệt thế, sao anh chẳng có tí hứng thú nào vậy?”
“Hứng thú à? Ha ha, cậu còn chưa hiểu sao chú em, đâu phải người xem náo nhiệt, đại bộ phận là người do ông chủ nhà máy gọi tới đấy, tóm lại là không cho cậu dễ dàng điều tra. Cậu đợi mà xem, ai mà dám mang thiết bị của người ta đi, thế nào cũng có vụ xung đột bằng vũ khí. Nếu không tháo thiết bị, chỉ đóng cửa, vài ngày thôi người ta lại làm việc... Tôi thấy nhiều lắm rồi, còn hứng thú gì nữa.” Lái xe nói như thể đây là chuyện ăn cơm uống nước vậy.
“Oa, ghê vậy sao?” Soái Lãng không ngờ nước trong vũng này sâu thế, lúc đầu mình mượn dao giết người quá đơn giản rồi, chẳng may bọn làm dầu giả này mò ra mình lại thêm một đống phiền toái nữa.
Lái xe nhún vai: "Còn ghê gớm hơn ấy chứ, thu nhập tài chính thị trấn chúng tôi dựa cả vào họ mà.”
Soái Lãng nghe mà cảm tưởng có vị dầu cống từ dạ dày bốc lên, đảm bảo trước giờ mình cũng ăn cả đống thứ này, cứ nghĩ tới đó là không còn tâm tư mà nói chuyện nữa.
Xe đi xa dần, cảnh đêm lờ mờ trôi vùn vụt qua trước mặt, dần dần có một nỗi buồn dâng lên trong lòng, y không biết nỗi buồn này từ đâu, nhưng biết đây là cảm giác hoang mang cô độc lúc vừa mới tốt nghiệp, đều không biết con đường phía trước sẽ như thế nào. Chợt nhớ tới một câu nói của Vương Tuyết Na, chỉ muốn quay lại ngày hai người gặp nhau, muốn thử lại vị cây kem từng ăn.
Có lẽ cô bé ngốc ấy cũng nhận ra rồi, chỉ mới gần một năm thôi, mình đã khác quá xa ngày đó.
Dọc đường im lặng, dọc đường bình an, tới thành phố Trung Châu đã gần 10 giờ rồi, Soái Lãng xuống xe, đi bộ trên quảng trường mùng 2 tháng 7, xuyên qua những tòa nhà chọc trời, những cửa hàng rực rỡ ánh đèn, xuyên qua dòng người đông đúc, đi rất lâu không biết tối nay về đâu.
Rốt cuộc Soái Lãng dừng lại, rút điện thoại ra bấm số, là số Trâu Hiểu Lộ, đợi đối phương a lô rất lâu Soái Lãng mới khẽ nói: "Tôi là Soái Lãng, Soái trong soái ca, Lãng trong tuấn lãng, tôi đột nhiên muốn tìm một giai nhân cùng qua đêm nay, không biết cô Trâu có tâm tình bồi tiếp không?”
Tựa trêu đùa, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, bên kia trầm mặc chốc lát mới trả lời: "Được, anh ở đâu?”
Ngọn liễu mảnh trăng treo
Hoàng hôn người hẹn ước
Khi Trâu Hiểu Lộ đứng ở quảng trường mùng 2 tháng 7, trong lòng bỗng nổi lên một câu thơ cũ kỹ như thế, cảm giác cứ quai quái sao ấy. Hoàn cảnh đương nhiên là chẳng hề ăn khớp với nhau, trời thì quá lạnh, lạnh tới mức ngọn cây đằng xa chỉ có cành lá trơ trụi, hơn nữa trên bầu trời cũng chẳng thấy vầng trăng khiến người ta có cảm giác vươn tay ra là chạm tới kia. Thời gian cũng đã quá muộn, chẳng phải lúc hoàng hôn, Trâu Hiểu Lộ nâng cổ tay xem đồng hồ, 10 giờ 45, quảng trường đã vắng vẻ lắm rồi, chẳng thấy Soái Lãng đâu.
Bị lừa à? Không giống.
Trâu Hiểu Lộ ôm khuỷu tay đi qua đi lại chỗ đỡ lạnh, cô không gọi điện cho Soái Lãng, nguyên cớ do đâu cũng không nói rõ được, hôm nay lái xe Tiểu Lưu gọi điện báo tin, cô mơ hồ có một cảm giác không lành.
Vì giác quan thứ sáu đó khiến cô đứng ngồi không yên, nhất là di động của Soái Lãng bị ngắt một cách bất ngờ, rồi sau đó lại đổi số khác gọi cho cô, khiến cô càng thêm lo lắng. Đúng vậy, mặc dù khó miêu tả được, nhưng đó là một loại lo lắng, giống như nhìn thấy mọi nỗ lực trôi theo dòng nước, nhìn toàn bộ đầu tư bốc hơi vậy.
Cô lăn lộn thương trường chưa quá lâu, nhưng ở vị trí khiến cô thấy nhiều rồi, đối với nhiều chuyện đã chẳng còn sắc thái tình cảm nào nữa, thói quen chỉ còn biết cân nhắc được và mất, dù vậy Trâu Hiểu Lộ vẫn hi vọng Soái Lãng được an toàn. Loại lo lắng này đã lâu chưa từng xuất hiện trong lòng cô, kể cả khi ông chủ xảy ra chuyện, cô cũng chỉ lo cho an nguy của bản thân.
Mình làm sao thế nhỉ?
Trâu Hiểu Lộ dừng bước, vì cô nhận ra tâm tư của mình hơi lạ rồi, hình như không chịu sự khống chế của đầu óc và lý trí nữa, giống như thời thiếu nữ, lo lắng, đa nghi rồi lại mong đợi. Nỗ lực áp chế cảm giác này, nhưng lại càng khiến một hình ảnh quanh quẩn trong đầu.