← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 124 Đêm khuya gió lạnh, dốc lòng với nhau. (3)

Tới rồi, khi Trâu Hiểu Lộ đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy một tiếng đóng cửa, chính là Soái Lãng từ trên taxi đi xuống, cô nhanh chân tới đón, chỉ thấy y đút tay vào túi quần, nụ cười có chút lưu manh gian tà, nào giống xảy ra chuyện, thế mà mình bỗng dưng lo vớ lo vẩn, giận luôn bản thân, mắng: “Người kiểu gì thế hả, hẹn người ta mà lại đến muộn.”

“Tôi không cho cô leo cây là may rồi, cùng đi nào.” Soái Lãng hất đầu một cái, thái độ như người bạn lâu năm, Trâu Hiểu Lộ lặng lẽ đi theo. Soái Lãng thì chẳng bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào trêu ghẹo mỹ nữ, mở miệng ra đã chẳng đàng hoàng: "Trâu mỹ nữ, đêm khuya tôi hẹn cô mà cô cũng dám ra, không sợ tôi làm gì à?”

“Được thôi, tôi chuẩn bị bình xịt hơi cay to lắm, anh thử xem, tôi không ngại đâu.” Trâu Hiểu Lộ bĩu môi, một mình cô có thể hạ hai tên như Soái Lãng.

“Vậy thì tôi phải tính cho tốt, đầu tiên phải giải trừ vũ trang của cô đã, ha ha ha...” Soái Lãng quay sang nhìn cô gái cao ráo mặc cái áo phao dài, cười gian không thôi.

“Thôi đi, đừng có lần nào nội dung trò chuyện cũng chỉ xoay quanh nhu cầu sinh lý như thế, nửa đêm anh gọi tôi ra là để nói anh muốn phi lễ tôi đấy à?” Trâu Hiểu Lộ đã quen phương thức nói chuyện của Soái Lãng rồi, nên trực tiếp thản nhiên luôn.

Soái Lãng cười ha hả, lập tức nghiêm túc: "Được, không nói chuyện hai chúng ta nữa, nói cô và Từ Tiến Đĩnh đi, hai người đã phi lễ nhau chưa?”

Trâu Hiểu Lộ dừng bước, hít thở sâu, giận rồi, còn Soái Lãng cũng dừng lại, mắt liếc xéo sang, tựa hồ hả hê thấy Trâu Hiểu Lộ thẹn quá hóa giận.

“Anh có ý gì, muốn chọc giận tôi hay muốn sỉ nhục tôi?” Trâu Hiểu Lộ lạnh nhạt nói.

Soái Lãng ngoáy lỗ tai, nói rất vô tội: "Chẳng có ý gì cả đâu, chỉ muốn nghe sự thật thôi … Nữ nhân muốn thành đạt, thường có hai con đường, một là dựa vào một nam nhân mạnh mẽ, hai là dựa vào rất nhiều nam nhân mạnh mẽ, tôi chưa nhìn ra cô thuộc loại nào.”

Thực sự là, có loại người như thế đấy, muốn giận cũng không giận nổi cơ, Trâu Hiểu Lộ nhụt chí: “Anh chỉ chừng tuổi tôi thôi, đừng làm ra vẻ lão thành làm gì, ngơ ngẩn lắm... Không phải ai cũng có thể dựa vào khuôn mặt mà có thể kiếm cơm ở sản nghiệp đầu tư này đâu, nếu anh không có thành tích, tiền lương còn kém cả người làm công ăn lương. Tôi đi lên từ nghiệp vụ viên, làm ngày làm đêm sáu năm trời mới tới vị trí hôm nay, anh thấy tôi là loại nữ nhân cần dựa vào một hoặc nhiều nam nhân mới có thành tựu à?”

Lời lẽ rất rõ ràng, ý tứ cũng rành mạch, nhưng Soái Lãng lại như chẳng hiểu: "Cô không cần làm phức tạp hóa vấn đề, thực ra tôi chỉ muốn xác nhận, cô có gian díu gì với Từ Tiến Đĩnh hay ai đó ở Từ gia không mà thôi... Có một cô gái xinh đẹp như vậy ở bên cạnh, ai mà chẳng muốn tranh thủ phải không?”

Trâu Hiểu Lộ nhắm mắt lại, mím môi: "Anh thật vô sỉ... Vậy tôi nói rõ ràng với anh, không có, Từ Tiến Đĩnh tuy vô sỉ, nhưng ông ấy ở vấn đề nam nữ rất có đạo đức, ông ấy thích tiền và đồ cổ, không phải nữ nhân.”

“À, vậy thì tôi yên tâm rồi, tránh hai người có quan hệ tình cảm, trong lòng mang thù hận với tôi... Được, thế thì bây giờ chúng ta có thể nói tới chuyện khác rồi, cô nói trước đi, mấy ngày qua cô nghĩ gì?”

Soái Lãng tựa hồ chẳng hề để ý tới cảm xúc của Trâu Hiểu Lộ, chẳng quay đầu, tiếp tục bước đi.

Trâu Hiểu Lộ lại bị chọc tức, té ra là muốn thăm dò cô, sợ cô và người của Từ gia có dính líu tình cảm, nhất là để bụng chuyện Từ Tiến Đĩnh sống dở chết dở. Phải rồi, y tới muộn, nói không chừng là ngồi trên taxi theo dõi có ai bám theo hay không? Cảm giác mình bị đùa bỡn, Trâu Hiểu Lộ rảo bước đuổi theo, chất vấn: "Này, vậy không công bằng, anh biết bí mật của tôi, tôi chưa biết gì về anh, vì sao tôi phải nói trước chứ?”

“Đây là chuyện vô cùng công bằng, tình huống của tôi bị cô điều tra từ sớm rồi, nếu không đã chẳng tới khu phong cảnh Hoàng Hà đợi tôi, còn tìm tới cả chị Đỗ. Thôi được, tôi ưu tiên cô một lần, cô muốn biết gì?” Soái Lãng hơi nghiêng người qua, rất thẳng thắn trực tiếp.

Trâu Hiểu Lộ lời ra cửa miệng lại ngừng, vì có quá nhiều nghi vấn muốn biết, trong nhất thời không biết nên hỏi điều gì, hơn nữa cô đã lĩnh giáo thủ đoạn lừa chết người không đền mạng của Soái Lãng rồi, sợ tên này thuận miệng nói bậy thì thiệt thòi cho mình.

Soái Lãng tựa như nhìn thấu tâm tư Trâu Hiểu Lộ, bật cười: "Xem đi, cho dù tôi nói với cô, chắc gì cô đã dám nghe, dám tin, cho nên cô nói trước đi.”

Trâu Hiểu Lộ chịu thua: "Được, anh muốn biết gì?”

“Nói cho tôi biết tình huống nhóm người thứ hai của Từ gia.”

Ở chuyện này, hai người tựa hồ tâm linh tương thông vậy, Trâu Hiểu Lộ mở túi xách, lấy ra một cái máy tính bảng cỡ 7 inch, mở ra điều khiển một lúc rồi đưa cho Soái Lãng. Soái Lãng nhận lấy, hơi bất ngờ, giờ tin em gái này thực sự có bản lĩnh rồi, lật xem sơ qua, là tư liệu nhân viên của Tinh Anh, một nhóm là cổ đông, một nhóm là trung tầng quản lý, một nhóm là nghiệp vụ viên và bảo an. Tên Bùi Quốc Đống bị y cắt thắt lưng ai ngờ là chủ nhiệm ban bảo an của Tinh Anh.

“Thực ra đầu tư Tinh Anh làm ăn hợp pháp và phi pháp chiếm tỉ lệ 5/5, Từ Tiến Đĩnh là túi tiền của Từ gia, trong giới đồ cổ ở Bắc Kinh cũng rất có danh tiếng, có cửa hiệu ở Phan Gia Viên.”

“Gia sản của họ phải nói tới thế hệ ông cụ Từ gia là Từ Trạch Hậu, trước thập niên 30, ông ta là học đồ của một cửa hàng tranh họa, sau đó vào quân đội thăng tiến thuận lợi, khi giải phóng Trung Châu làm chủ nhiệm ban quản lý đầu tiên của Trung Châu...”

“Anh nhìn Từ Tiến Đĩnh là có thể hình dung ra được ông cụ năm xưa rồi, rất biết luồn lách. Thời Cách Mạng Văn Hóa, ông ấy như cá gặp nước, tôi nghe nói gia sản của nhà họ tích góp từ khi đó... Sau Cách Mạng Văn Hóa, ông ta bị không ít gia đình từng hãm hại tố cáo, thế nên cả nhà mới chạy khỏi Trung Châu, lên thủ đô nhậm chức.”

“Tục ngữ có câu, chưa tới Bắc Kinh chưa biết quan nhỏ, ông ta ở Trung Châu hô mưa gọi gió, tới Bắc Kinh còn chẳng đáng gọi là quan, tuy thế ông ta giỏi dẫm đạp người khác leo lên, có được chút địa vị rồi thì cuối cùng chọn nhầm phe bị đẩy sang chức vị nhàn hạ. “

“Phải nói rằng ông cụ Từ gia cũng có tầm nhìn xa, khi vừa thất thế ông ta liền dùng tài sản tích góp được ở Trung Châu trải đường cho con cháu, vì sĩ đồ bất lợi nên chuyển hướng. Người anh cả nhiều bệnh, giờ đeo chức cấp phó bộ chẳng có quyền thế gì, đứa thứ hai là Từ Trung Nguyên cho nhập ngũ, sau đó quay về giúp lão tam là Từ Tiến Đĩnh quản lý chuyện kinh doanh đồ cổ. Từ Tiến Đĩnh anh biết rồi, là cổ đông lớn nhất của Tinh Anh. Người thứ tư là Từ Phương Chân, định cư ở Pháp, ít về nhà, nhỏ nhất là Từ Thanh Lâm, học ở Paris xong cũng không về, người phụ trách liên lạc với APTX là cô ta...”