← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 125 Đêm khuya gió lạnh, dốc lòng với nhau. (4)

Trâu Hiểu Lộ nói có đầu có cuối, nhưng chẳng biết Soái Lãng có nghe thấy không, quay sang chỉ thấy y chuyên tâm xem tư liệu, hỏi: "Lời tôi nói có hữu dụng không?”

“Hữu dụng, nói rất tốt.” Soái Lãng chẳng ngẩng đầu lên.

“Thật à?”

“Ừ, cứ nói tiếp đi, tôi vẫn nghe đấy, sau Từ Thanh Lâm rồi sao nữa?”

Thấy Soái Lãng quả nhiên vẫn nghe mình nói, Trâu Hiểu Lộ tiếp tục: "Sau khi chia con cái mình đi ra các hướng, mới đầu coi như cũng làm Từ gia khởi sắc, có điều mấy năm qua họ liên tục gặp chuyện không may. Khi tài chính của Tinh Anh đạt tới 1 tỷ, ở Bắc Kinh cũng là có hạng rồi, nhưng sau đó bị Đoan Mộc Giới Bình lừa mất hơn 200 triệu.”

“Xui xẻo nhất không phải là mất tiền, mà là từ việc này gây ra phản ứng dây chuyền, không ít cổ đông rút đi, nghiệp vụ bị thu hẹp, tức thì làm Từ gia bị tụt hậu đến chục năm....”

“Sau đó có lẽ vì nóng lòng lấy lại những gì đã mất, cho nên liên tục mắc sai lầm kinh doanh, bọn họ đem đại bộ phận tài chính đầu tư vào chứng khoán và hợp đồng tương lai, nhưng gặp phải nguy cơ kinh tế khiến họ gần như mất cả vốn lẫn lãi, nếu không có gia sản ông cụ để lại thì sụp đổ rồi....”

“Từ khi tôi vào công ty thì họ chuyển sang đầu tư địa ốc, kiếm được một khoản. Rồi lại có quan hệ với quỹ đầu tư APTX, chi tiết hợp tác thế nào thì tôi không biết, tôi nghĩ APTX muốn mượn xác Từ gia đẻ vài quả trứng vàng, dù sao Từ gia cũng vẫn có quan hệ ở Bắc Kinh. Người tác thành chuyện hợp tác đôi bên chính là Lưu Nghĩa Minh.”

“Ồ, lại là APTX, cái công ty nước ngoài đó sao cứ theo đuổi chuyện này mãi thế nhỉ?” Soái Lãng hỏi.

“Còn vì sao nữa, tiền thôi, trái phiếu vô chủ trị giá cả trăm triệu, ai chả muốn.”

“Trăm triệu là sao? Không phải cả tỷ à?”

“Người ta nói tiền euro đó Soái ca, đổi thành NDT đúng là ít nhất phải một tỷ.” Trần Hiểu Lộ trêu.

“Ha ha, cô chớ cười tôi, tôi thực sự là chưa từng thấy nhiều tiền như thế, đổi lại là một năm trước, chỉ cần có được 10.000 thôi, đủ cho tôi hí hửng trốn trong phòng đếm cả ngày rồi.” Soái Lãng nhún vai nói.

Trâu Hiểu Lộ ngạc nhiên, không phải vì điều Soái Lãng vừa tiết lộ, mà vì thái độ dửng dưng của y, tựa hồ chẳng hề động lòng, nhưng y lại có muôn vàn dính líu khiến người ta không cách nào loại bỏ y ra khỏi vòng nghi ngờ.

“Nói tiếp đi, giọng của cô rất dễ nghe.” Soái Lãng đùa cợt nói.

“Còn có gì nữa đâu.” Trâu Hiểu Lộ chỉ cái máy tính bảng: "Đều có ở trong đó hết rồi, Từ Trung Nguyên ở trong quân đội là cán bộ cấp trung đoàn, tôi nghe Từ Tiến Đĩnh kể, anh trai ông ta khi đi học là loại cá biệt, bị ông cụ đưa vào quân đội rèn luyện.”

“Có điều ông ta trong quân đội cũng chẳng làm nên được chuyện gì, cho nên chuyển nghiệp, chuyển nghiệp cũng không hợp thế là nghỉ việc kinh doanh, giúp em trai mình trông quán...”

“Ai ngờ người vốn chẳng được việc gì cho ông ta lại tìm được đất dụng võ ở đây, hai anh em phối hợp rất tốt. Con người Từ Trung Nguyên nghe đâu rất có nghĩa khí, rất nhiều bộ đội giải ngũ theo ông ta, ông ta đều không từ chối, thu nhận không ít người. Những việc Từ Tiến Đĩnh dùng con đường đàng hoàng không giải quyết được đều do Từ Trung Nguyên và đám chiến hữu ra tay xử lý. Việc làm ăn của họ cứ thế mà lên vèo vèo, cả hắc bạch đạo đều có tiếng nói, không ít người còn tìm họ giải quyết khó khăn của mình...”

“Đám người này nguy hiểm lắm đấy, mặc dù chính xác họ làm gì tôi không rõ, chỉ nghe qua lời đồn thôi, nhưng Từ Trung Nguyên này hành xử như đại ca XHD ấy, đám người đó không chuyện gì không dám làm, anh phải cẩn thận.”

“Bọn chúng ấy à, ha ha ha...” Soái Lãng phì cười trả lại máy tính bảng: "Cô nhầm rồi, đám đó vừa vặn chẳng có tí uy hiếp gì với tôi cả, quân nhân mà bỏ đi quân phục thì thành người bình thường thôi, thậm chí còn kém hơn, vì ở đây không phải là chiến trường của họ.”

“Anh mạnh miệng quá rồi đấy, đừng có mà tự tin quá mức, bọn họ không tầm thường đâu.” Trâu Hiểu Lộ cảnh báo.

Soái Lãng lấy di động ra, mở ảnh y chụp trộm cho Trâu Hiểu Lộ xem.

Trâu Hiểu Lộ thấy đó là bức ảnh một người tụt quần khoe trym giữa phố, đang định mắng Soái Lãng thì kinh ngạc nhận ra: "Đây, đây chẳng phải là Bùi Quốc Đống à?”

“Ừ, còn nữa.”

Tiếp tục xem, là một đoạn video ẩu đả, quay từ xa nhìn không rõ người, nhưng Trâu Hiểu Lộ xem mà kinh ngạc không thôi: "Có phải là người của Tinh Anh không?”

“Ừ, bọn chúng đi bắt tôi, kết quả là bị bắt gần hết, chẳng biết có mấy tên thoát được.” Soái Lãng hả hê nói.

“Thế này không phải là chuyện đùa đâu.” Trâu Hiểu Lộ sợ hãi hạ thấp giọng xuống, khẩn trương tới độ gần ghé sát mặt Soái Lãng nói: "Sao anh lại bắt người của họ, nếu ép quá, đám người này cái gì cũng dám làm.”

“Cô hiểu lầm rồi, là cảnh sát bắt họ, chẳng liên quan gì tới tôi, tôi chỉ đứng ở bên cạnh nhìn thôi.” Soái Lãng cười lớn đem đầu đuôi câu chuyện kể ra.

Trâu Hiểu Lộ nghe mà vừa run vừa sợ, có điều tới đoạn bị Soái Lãng lừa tới nhà máy sản xuất dầu cống thì dở khóc dở cười, cô mơ hồ hiểu thêm một chút về Soái Lãng rồi, nếu người khác giảng giải lý lẽ với y, y sẽ chơi trò trí tuệ với họ; nếu người khác đấu trí với y, y sẽ giở trò lưu manh đối phó, ngàn vạn lần muốn nói tổng kết lại: "Anh giỏi thật đấy, thế này sẽ làm Từ Trung Nguyên tức hộc máu cho mà xem.”

“Nói thế chứ, chuyện này chẳng đáng vui mừng như vậy đâu.” Soái Lãng lấy lại di động, có chút buồn bã nói: "Trâu mỹ nữ, chắc cô nhìn ra rồi, con người tôi căn bản không có chí lớn, nếu không gặp được lão già lừa đảo kia, nếu không chứng kiến ông ta dễ dàng kiếm được số tiền hàng triệu đồng. Nói không chừng tôi vẫn là người làm công mỗi ngày tranh thủ kiếm thêm vài đồng cũng vui vẻ, hoặc theo an bài của cha tôi, an phận làm một thợ điện...”

“Cô không biết chứ, mấy năm qua tôi sống gian nan thiếu thốn lắm, nhưng bây giờ trong tay dư dả tiền để phung phí rồi, tôi nhận ra cuộc sống trước kia lại rất hạnh phúc.”