← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 126 Đêm khuya gió lạnh, dốc lòng với nhau. (5)

Soái Lãng buông tiếng thở dài, cảm giác khó dùng lời mà diễn đạt hết chuyện y trải qua gần một năm ngắn ngủi này, Trâu Hiểu Lộ là thính giả tốt, đôi mắt to cứ long lanh long lanh trong đêm, thi thoảng chớp chớp như lý giải lắm.

Cảm khái mất một lúc Soái Lãng mới lại nói: "Khi bắt được Đoan Mộc Giới Bình, thực sự chỉ vì nhìn thấy cha tôi vốn cai thuốc vì bắt tên lừa đảo đó mà gạt tàn đầy tràn ra ngoài, muốn giúp ông ấy một tay thôi, nuôi tôi lớn như thế, tôi toàn báo hại, chưa từng giúp được gì.... “

“Về sau Đoan Mộc Giới Bình sa lưới, tôi nghĩ mọi thứ kết thúc rồi, tôi có thể bắt đầu làm lại, sống cho đàng hoàng. Thế nhưng không nghĩ cái chết của hắn lại kéo tôi vào đống rắc rối mới, đám Từ Tiến Đĩnh đeo bám làm tôi sống không yên, tôi cực kỳ khó chịu. Ngay từ đầu không phải tôi muốn tìm di sản của Đoan Mộc Giới Bình, tôi chỉ nghĩ tìm cách cắt đứt mấy cái đuôi này thôi.”

“Rồi khi nói cho họ biết bí mật về Giang Thành Từ, năm người gục bốn, nhìn thấy họ nằm ở bệnh viện, tôi cũng không đành lòng, ai ngờ Đoan Mộc Giới Bình lại chơi trò ác như vậy... Vậy mà con mẹ nó còn chưa xong, đám này nằm xuống lại có đám khác tới, lại còn chơi cứng rắn hơn. Nếu hôm nay trong nhà máy dầu không có người nghĩ cách dùng dầu cống phun chúng, e là tôi không chạy thoát... Giờ thì hay thật rồi, thành tử địch rồi, lũ khốn nhất định ép tôi phải liều mạng với chúng.”

Vừa sợ hãi đồng thời cũng phẫn nộ, đám người đó năm lần bảy lượt phá hỏng cuộc sống của y, sau khi bắt được Đoan Mộc Giới Bình, vốn nghĩ có thể bình yên vui vẻ phát triển tình cảm với Phương Hủy Đình. Giờ thì cuộc sống đã mất, cả Phương Hủy Đình cũng giận y rồi, tình cảm vừa chớm nở đã bị vùi dập. Đấu qua đấu lại, hậu quả càng nghiêm trọng, y không biết gỡ nút thắt này ra sao nữa. Nếu rơi vào tay đám người kia, hậu quả có lẽ còn tệ hơn tưởng tượng, nếu phản kích, chắc chắn mọi chuyện ngày một tồi tệ rơi vào vòng tròn ác tính không dứt.

Trâu Hiểu Lộ cứ tưởng Soái Lãng là người không sợ trời không sợ đất, sống vô ưu vô lo chỉ ăn với chơi cơ, không nghĩ y có nhiều tâm sự, nhiều bất đắc dĩ như thế, nhẹ nhàng nói: "Tạm thời anh không có nguy hiểm, ít nhất khi chuyện trái phiếu chưa kết thúc, ai dám làm gì anh, ai cũng nghĩ anh là người biết rõ nhất số tiền đó ở đâu.”

“Vấn đề là tôi không biết gì cả, cái thứ trái phiếu thối tha đó thì liên quan gì tới tôi.” Soái Lãng cáu kỉnh.

“Nếu anh chưa bao giờ nhìn thấy nó, làm sao anh có thể làm giả được?”

“Cô biết chuyện ở nghĩa trang rồi à? Làm sao cô biết, ai nói với cô vậy?”

“Lái xe Tiểu Lưu, chuyện Từ Thừa Quý khoe của lưu truyền ở Trung Châu nhiều nhất, tôi nghe Tiểu Lưu kể, lại nghĩ người có thể tổ chức nhiều lưu manh lừa đảo như thế, chỉ có anh mà thôi.” Trâu Hiểu Lộ có chút đắc ý, rốt cuộc cô có một lần đoán trúng.

“Thôi đừng nhắc nữa, lúc bắt Đoan Mộc Giới Bình cho hắn một viên gạch đánh ngất, tôi soát người hắn tìm ra được một ít trái phiếu, tôi lén giấu đi một tờ, cứ tưởng là giá trị lắm chứ, ai ngờ là thứ hàng giả, con mẹ nó...” Soái Lãng tới giờ vẫn còn chưa hết tức, định đợi chuyện lắng xuống đem trái phiếu đó đi đổi tiền, dè đâu về sau biết là đồ giả, phí công y hí hửng bao lâu. Sau đó nữa muốn đem chuyện trái phiếu vu oan cho Lưu Nghĩa Minh, tên đó bị cảnh sát tìm, bị Từ gia đuổi, chắc là sợ không dám về Trung Châu nữa, ai ngờ không dẫn họa cho chắn được còn dẫn lửa thiêu thân, đúng là nước cờ thối hoắc.

Có điều thối thì thối, Soái Lãng cũng không quá để bụng, y biết nước cờ đó chưa giúp mình thoát được, dù Lưu Nghĩa Minh có nằm xuống thì vẫn có kẻ sau đó tới tìm mình.

Tới đây thì Trâu Hiểu Lộ đã nắm được bức tranh toàn cảnh rồi, bất giác có chút tội nghiệp chàng trai này: "Thời gian qua tôi nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ khi anh đồng ý yêu cầu cuối cùng của Đoan Mộc Giới Bình thì anh đã nhập cuộc rồi, Đoan Mộc Giới Bình bố trí một cục diện không chết không thôi... Anh nhận ra chưa, anh chính là thế thân hoàn hảo nhất Đoan Mộc Giới Bình tìm được, hắn muốn thu hút tất cả kẻ thù nhắm vào anh, bất kể cuối cùng bên nào hạ bên nào, anh đều không thoát được đâu.”

Nói ra chắc người ngoài cuộc chẳng tin được, một kẻ đã chết còn gây ra rắc rối lớn đến thế, nhưng Soái Lãng là người trong cuộc phải thừa nhận Trâu Hiểu Lộ nói đúng, y đã thành thế thân hoàn hảo nhất của Đoan Mộc Giới Bình, thay hắn giải quyết ân oán dang dở: “ Cô nói đúng, tôi bị tên khốn đó kéo xuống hố rồi... Trong mắt Đoan Mộc Giới Bình, bất kể là tôi gặp xui xẻo, hay bên kia gặp xui xẻo, hắn đều không ngại kiếm vài người chết cùng. Từ gia là kẻ thù truyền kiếp của hắn, tôi là tử địch của hắn, Trần Kiện, Lăng Duệ Phong, Lưu Nghĩa Minh đều có thù oán với hắn... Nhưng Hoàng Tông Thắng thì sao? Cô biết không?”

Trâu Hiểu Lộ lắc đầu: "Ồ, chuyện này tôi cũng không biết, có điều tôi nghĩ không thể nào vì tham tiền mà vô duyên vô cớ dính líu vào đâu, Viễn Thắng làm xuất nhập khẩu, là công ty mang đậm sắc thái quan thương câu kết, chuyện làm ăn mờ ám nhiều lắm. Như buôn lậu, rửa tiền, làm trung gian chạy dự án... Nói không chừng lại làm ăn cùng Đoan Mộc Giới Bình cũng chưa biết chừng.”

“Ừ, có khả năng, người dính líu tới Đoan Mộc Giới Bình làm gì có ai tử tế.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác một tiếng đã trôi qua, Trâu Hiểu Lộ đã đi tới mỏi chân dừng lại, lúc này bọn họ đã đi hết quảng trường, tới cuối đường Trung Hưng, Soái Lãng chỉ tay: "Mệt à, tới nơi rồi, tôi thuê phòng ở khách sạn thương vụ Trường Thành, tối nay ở đó, cô là người duy nhất trên đời biết nơi trú chân của tôi đấy. Thế nào, phòng đã thuê rồi, có hứng thú cùng tôi trải qua đêm dài không?

Câu nói hết sắc mập mờ làm Trâu Hiểu Lộ khó trả lời được, đi thêm một quãng xa vẫn không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, nên đồng ý không? Tới trước cửa khách sạn rồi, Soái Lãng đi lên bậc thềm quay đầu lại nhìn Trâu Hiểu Lộ dừng lại lúng túng ở dưới, cười nói: "Vừa rồi tôi đã cám ơn cô, lời cần nói tôi cũng đã nói hết... Cám ơn cô lúc quan trọng đã gọi điện cho tôi, tôi giúp cô một lần, cô cũng cứu tôi một lần, chúng ta coi như hòa rồi, không ai nợ ai nữa. Vừa vặn cô đã bị Từ gia đuổi đi, tôi nghĩ cô đặt mình ở ngoài cuộc là tốt nhất.”

“Xưa nay tôi luôn là tự quyết định cuộc đời mình, nếu muốn đi thì tôi đã đi rồi.” Trâu Hiểu Lộ cắn môi, ở riêng với người này, thế nào cũng có điều kiêng dè.

“Được, vậy tôi cho cô một cơ hội lựa chọn, phía bên kia có taxi, bắt xe đi đi, bên này có phòng, 503. Chú ý, phòng chỉ có một gian, giường chỉ có một cái.” Soái Lãng không hề che đậy, mỉm cười thần bí rời đi, để lại lựa chọn khó khăn cho Trâu Hiểu Lộ.