← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 127 Câu đố chưa cởi, quần áo đã cởi. (1)

Nhìn Soái Lãng đi qua đại sảnh, rồi vào thang máy, không quay đầu lại dù chỉ một lần, Trâu Hiểu Lộ không khỏi khẩn trương cùng khủng hoảng...

Đêm dài này xem ra không dễ qua rồi, Trâu Hiểu Lộ cảm thấy nụ cười của Soái Lãng có ẩn ý chưa nói, nhưng nếu muốn biết, cái giá sẽ là gì? Không cần nghĩ cũng biết rồi.

Được và mất, phải chọn bên nào đây?

Đột nhiên Trâu Hiểu Lộ cất bước, nguyên nhân chính là vì hành vi bước đi không thèm quay đầu của Soái Lãng, cái thái độ thản nhiên không coi ra gì đó, một mỹ nữ luôn tự tin vào dung mạo như cô thấy bị kích thích, bị ngó lơ... Tích tắc cô đưa ra quyết định mà cô cho là chính xác.

Cách cách cách, tiếng giày cao gót gấp gáp nện lên sàn đá, tới nơi không ngờ Soái Lãng vẫn giữ thang máy đứng đó, cô bặm môi bước vào, còn Soái Lãng bình thản tựa hồ đã dự liệu được từ trước, mỉm cười nói: "Xem ra cô không ngại cùng tôi trải qua tình một đêm... Nào ôm trước một cái.”

Nói rồi giang tay ra.

Trâu Hiểu Lộ ngăn lại: "Vừa rồi anh giở thủ đoạn thao túng tâm lý với tôi phải không?”

“Không, tôi chỉ thèm khát dung mạo và thân thể của cô thôi.” Soái Lãng nói rất lưu manh rất lộ liễu.

Trâu Hiểu Lộ không còn gì để nói với người này nữa rồi, sự cao ngạo của mỹ nữ bị câu đó khơi lên: "Được, có điều tôi e anh không trả nổi thôi.”

“Mỹ nữ, nếu cô muốn một tỷ, tôi thực sự là không có.” Soái Lãng thở dài.

“Không cần một tỷ.” Trâu Hiểu Lộ xem ra đã điều chỉnh tốt tâm trạng, miệng hơi cong lên, cũng dùng ánh mắt trêu đùa nhìn Soái Lãng: "Không phải anh nói rồi à, nữ nhân thế nào cũng phải dựa vào một hoặc nhiều nam nhân mạnh mẽ... Vậy anh hi vọng tôi dựa vào một mình anh, hay nhiều nam nhân trong đó có anh?”

“Vấn đề này sâu sắc quá, nói đơn giản một chút được không?” Soái Lãng không ngờ bị Trâu Hiểu Lộ phản kích.

“Nói một cách đơn giản là.” Trâu Hiểu Lộ vô cùng nghiêm túc nhìn Soái Lãng không chớp mắt: "Tôi làm vợ anh nhé?”

Soái Lãng bỗng dưng ợ một cái, đây đúng là chiêu sát thủ có thể đối phó với mọi nam nhân, làm y đứng hình luôn. Trâu Hiểu Lộ cười lớn, nam nhân càng trăng hoa thì càng sợ trách nhiệm, sợ nhất là mất đi cơ hội ăn trong bát lại nhìn ngoài mâm, Soái Lãng làm sao mà khác được.

“Chỉ thế thôi đã sợ rồi à?” Trâu Hiểu Lộ tìm lại được ưu thế thâm lý, từ bị động biến thành chủ động.

Soái Lãng thở hắt ra một hơi: "Thôi, cái giá quá lớn, chẳng bằng cho cô vài trăm triệu, tiền nhiều bị người ta đố kỵ, vợ đẹp bị người ta nhòm ngó, cười cô về nói không chừng cả đống nhăm nhe đội nón xanh lên đầu tôi ấy chứ!”

“Á... Anh, anh, lời vô sỉ thế mà anh cũng nói ra được à?” Trâu Hiểu Lộ tức điên, có điều vì quan hệ hai bên chẳng thân thuộc lắm, nên không có hành động kích liệt hơn.

Soái Lãng đi trước, cũng chẳng để ý Trâu Hiểu Lộ có theo không, ai ngờ Trâu Hiểu Lộ chẳng những đuổi theo còn khoác tay y, truy hỏi: "Này, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi nói rồi, phòng 503, phòng một gian, giường một chiếc, cô đã đi theo còn muốn hỏi tôi muốn làm gì à?” Soái Lãng lấy thẻ phòng ra quẹt cửa đi vào.

Trâu Hiểu Lộ vào trước, quả nhiên là một phòng đơn có phòng khách nhỏ, một gian vệ sinh, một cái giường, chắc là vừa mới thuê còn chưa vào ở, mọi thứ vẫn còn nguyên chưa từng đụng tới.

Soái Lãng cố tình đóng cửa hơi to một chút, Trâu Hiểu Lộ hơi giật mình, sau đó hứ một tiếng đi thẳng vào trong phòng, thoải mái ném ví lên giường, ngồi xuống mép giường cởi chiếc giày cao tới gối...

Cặp chân dài miên man khoe ra trước mặt, cô đi dép lê đứng dậy, kéo khóa roẹt, cởi chiếc áo phao, bên trong cô mặc một chiếc áo thun mỏng kéo dài ôm trọn bờ mông, phía dưới quần nhung đen bao bọc chân thon dài, do không phải người ưa tập luyện thể thao, thân thể cô không mảnh mai mà khỏe khoắn đầy sức sống, theo sát bờ mông tạo nên đường cong cực hoàn mỹ, hướng lên là bộ ngực đầy đặn, vừa dưỡng nhãn lại vừa khiêu khích người ta, đặc biệt là động tác đưa tay lên búi tóc, làm kéo căng áo thun co dãn, ôm sát bầu ngực no tròn, Soái Lãng không kìm được nuốt nước bọt.

Phì một tiếng, Trâu Hiểu Lộ bị động tác nuốt nước bọt đó làm bật cười, giờ cô chắc chắn rồi, sức hút của mình chẳng hề suy giảm, mà càng xác định, nam nhân này trước giờ vẫn thèm khát mình như thế.

Không nói gì hết, chỉ dùng ánh mắt giao lưu, Trâu Hiểu Lộ thích cảm giác chinh phục này, cô đứng dậy đi lấy cốc, rồi bật bình đun nước nóng, mắt không rời Soái Lãng. Soái Lãng thì có vẻ hơi lúng túng, lặng lẽ ngồi xuống, len lén thở ra một hơi, lần này không uống rượu, thật khó mà giả điên giả dại giở trò lưu manh, món ngon trước mặt lại không thể nếm thử, đoán chừng nhào tới sẽ gặp phải phản kháng kịch liệt, vì thế tiếc nuối sâu thêm vài phần. Lừa được em gái này tới rồi, nhưng rõ ràng khó đè xuống được.

Gặp khó rồi Soái Lãng mò túi lấy thuốc lá, vừa đưa lên mồm chưa kịp châm lửa đã bị Trâu Hiểu Lộ đưa tay đoạt mất, đặt lên bàn trà bên cạnh, mắng: “ Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, đợi nước sôi rồi uống trà.”

“Í, sao tôi có cảm giác cô từ khách biến thành chủ rồi thế?” Soái Lãng thấy mình đang thất thế rõ rệt.

Trâu Hiểu Lộ cười rất đắc ý: "Tôi đã nói với anh rồi, người khác không tác động được vào lựa chọn của tôi, cho dù là anh đưa tôi lựa chọn, chưa chắc đã được toại nguyện đâu.”

Đắc ý, kiêu ngạo, ưu việt, tự tin, Soái Lãng độc ra được mấy loại tâm tình bao hàm trong câu nói đó của Trâu Hiểu Lộ, hàm ý là, lựa chọn của chị đây do chị quyết.

Soái Lãng không nóng vội nữa, đổi đề tài: "Thực ra đã đúng nguyện vọng của tôi rồi, con người không phải chỉ bị tiền sai khiến, nhiều khi còn do tò mò xui khiến.”

“Anh đừng làm ra vẻ thâm trầm, tôi biết anh có điều muốn nói, nhìn dáng vẻ như đã nắm chắc càn khôn trong tay của anh, chắc không phải giả vờ ra đâu nhỉ?” Trâu Hiểu Lộ hỏi, đây mới là do tò mò xúi giục.

Soái Lãng tặc lưỡi một cái, dần trở nên nghiêm túc: “ Tôi muốn hỏi cô vài vấn đề, cô có thể đảm bảo không nói dối không?”

“Tiền đề là anh cũng không được nói dối.” Trâu Hiểu Lộ đặt điều kiện, cô thấy linh cảm của mình chuẩn xác, Soái Lãng nắm giữ chìa khóa vấn đề.

“Được, tôi sẽ không nói dối, còn cô.”

“Tôi cũng sẽ không nói dối.”

“Vậy câu hỏi đầu tiên, thực ra cô luôn muốn một mình chiếm đoạt số di sản đó nếu có cơ hội, đúng chứ?”

“Đúng, tham lam là một phần thiên tính của con người, tôi không tô vẽ cho bản thân.”

“Lấy được rồi cô có tiêu hóa được không, cô cũng biết chứ, rất nhiều người kiếm được tiền nhưng không có mạng mà hưởng.” Soái Lãng tiếp tục đưa vấn đề.