Q3 - Chương: 128 Câu đố chưa cởi, quần áo đã cởi. (2)
“Anh quên rồi, tôi đã nói với anh, cao thủ tài chính cũng là cao thủ rửa tiền, số tài phiếu đó không nhất định phải đổi ra tiền mặt, có rất nhiều con đường tiêu thụ, bản thân nó cũng chính là tiền rồi. Anh có thể dùng nó để thế chấp, để chứng minh tín dụng, có thể đầu tư vào bất kỳ công ty nào, đợi khi người khác phát hiện ra thì anh khác xưa rồi.”
“Số tiền đó không phải trong ngân hàng thì cũng thuộc quỹ tài chính, anh là khách quý của họ, là ông chủ lớn, những kẻ đó dám động vào anh nữa không? Chỉ cần rời khỏi Trung Châu, dù là Viễn Thắng hay Từ gia cũng chẳng với tới.” Trâu Hiểu Lộ mập mờ xòe bài tẩy.
“Cô tính quá lạc quan rồi, mơ mộng càng lớn ngã càng đau chính là để nói loại tâm thái này của cô.” Soái Lãng hất nước lạnh: "Cô đã nghĩ tới chưa, Đoan Mộc Giới Bình là tên lừa đảo, nơi đó rất có thể chẳng những không có gì, mà còn là một cái bẫy, khi đó sẽ làm thế nào?”
“Tôi...” Trâu Hiểu Lộ xem chừng chưa nghĩ sâu xa như thế nên ấp úng, cô luôn vạch ra tương lai tốt đẹp khi nắm được số tiền đó trong tay, nhưng chưa xét tới khả năng thành công lại chẳng được gì.
Soái Lãng không đợi câu trả lời, tiếp tục nói: “Còn một loại khả năng nữa, đó là Đoan Mộc Giới Bình cố tình ném ra một khúc xương để xem chó cắn chó, cô không tìm được thì thôi, tìm được rồi nhưng giá trị không như cô kỳ vọng, không đủ khiến thân phận cô thay đổi nghiêng trời lệch đất làm người ta cố kỵ, cô lập tức sẽ thành kẻ thù chung. Nói cách khác, nếu cô bước lên con đường không lối về, rất có khả năng sẽ trắng tay, đến cơ hội rút lui cũng chẳng có. Nếu họ phát hiện ra cô là kẻ địch cạnh tranh, lúc đó bất kể nhà nào cũng có thể diệt được cô. Cho tôi biết, nếu thế cô có hối hận không?”
“Chuyện này...” Trâu Hiểu Lộ ấp úng thật lâu mà không trả lời được, chỉ có không chịu được cám dỗ là thật, vì thế cô hít một hơi: "Không hối hận.”
“Nói dối.” Soái Lãng bĩu môi, làm quái gì có chuyện không hối hận cho được.
“Không, tôi nói thật đấy, anh đã nghĩ tới rồi, không cần dùng loại vấn đề này làm khó tôi chứ?” Trâu Hiểu Lộ cho rằng mình đã suy đoán được tâm tư của Soái Lãng, nếu Soái Lãng cân nhắc được mất rõ ràng thấu triệt như thế, vậy kết quả chẳng phải rõ rồi à: "Điều tôi cao hứng nhất là anh đã coi tôi như bạn bè, Soái Lãng, tôi không cần biết người ta nói gì, anh là chàng trai tốt.”
“Ê, ê, cô đừng quá tự cho mình là đúng thế chứ, tôi tìm cô là vì tôi không coi cô là bạn.” Soái Lãng tiếp tục hất nước lạnh: "Tôi tìm cô vì nếu cô xảy ra chuyện, tôi không phải áy náy quá nhiều.”
Trâu Hiểu Lộ cười tủm tỉm, rõ ràng là nói không đúng lòng: "Ồ, thì ra tôi chẳng có vinh hạnh ấy.”
“Làm bạn của tôi có gì mà vinh hạnh, toàn xui xẻo ấy... Câu hỏi cuối cùng, nếu tính theo khả năng tốt nhất, 1 tỷ đã vào tay, cô phân phối thế nào?
“Chuyện này tôi không định đoạt được, tôi phụ trách đổi tiền mặt, hoặc là giúp anh đầu tư ở nước ngoài, tôi chỉ lấy phần tiền thuê nên có, tỉ lệ không thể thấp là được. Tôi không yêu cầu nhiều, chỉ cần đủ cả đời sống phong cách tiểu tư sản, không cần phải dựa vào bất kỳ nam nhân nào, không cần phải sáng đi tối về nhìn mặt ông chủ sống qua ngày.... Tôi tự biết mình không có năng lực nuốt một mình, nhưng trong nghề này tôi tiếp xúc nhiều, tôi có kinh nghiệm, tôi giúp được anh.”
Hơi thở của Trâu Hiểu Lộ càng lúc càng gấp gáp, cẩn thận nhích tới gần Soái Lãng một chút, hạ thật thấp giọng: "Soái Lãng, anh có rồi à?”
“Không!” Soái Lãng lắc đầu, rất thành khẩn.
Trâu Hiểu Lộ chớp mắt thất vọng tới thẫn thờ, như mộng đẹp tan tành trước mắt.
Soái Lãng thêm một câu: "Có điều tôi đã biết bí mật đó rồi.”
Hả? Trâu Hiểu Lộ lại lần nữa động lòng, tim đập thình thịch nhìn Soái Lãng, lúc này cô cảm giác Soái Lãng đẹp trai bội phần.
Soái Lãng lại cua xe: "Nhưng tôi không biết đó có phải lại là một cạm bẫy không, cô nói xem tôi có nên nói cho cô không? Đừng quên ông chủ của cô... À ông chủ cũ của cô giờ thế nào?”
Trâu Hiểu Lộ rùng mình, cô tới bệnh viện rồi, nghĩ tới mình cũng nằm đó như mấy người kia, cô không dám tùy tiện trả lời câu này nữa.
Soái Lãng không thúc giục, vì ý biết có lẽ rằng giằng xé cả đời người có lẽ chẳng thể lớn hơn lúc này, một bên làm cám dỗ, một bên là nguy hiểm. Trải nghiệm này cũng từng xuất hiện ở trên người y lúc mới tìm thấy ngôi mộ kia, thế nên y tới hội sở uống rượu gây rối không hoàn toàn là tính kế, mà thực sự muốn mượn hơi men phát tiết thống khổ trong lòng.
Có điều Soái Lãng đã qua được rồi, còn Trâu Hiểu Lộ có qua được hay không, không qua được, có khi sẽ hủy cả đời, dù lấy tư cách người bạn, y cũng chỉ có thể làm tới thế mà thôi: “Nói thật với cô, dù là vài trăm triệu hay là vài tỷ chăng nữa tôi cũng không muốn lấy, tặng miễn phí cho cô cũng không sao, tôi chỉ sợ hại cô mà thôi. Cô nghĩ kỹ đi, nếu cô muốn, tôi sẽ lập tức nói với cô, có điều toàn bộ hậu quả cô phải tự chịu. Nếu cô không muốn, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hãy nhanh chóng rời khỏi Trung Châu đi, tôi sẽ nghĩ cách để mấy nhà còn lại cắn xé lẫn nhau... Tối nay sẽ là lựa chọn cuối cùng, cô muốn hay không?”
Trâu Hiểu Lộ không ngờ Soái Lãng lại cho cô quyền lựa chọn, là tài phú vươn tay ra sẽ có hay là cạm bẫy chết người đây, bàn tay trắng trẻo của Trâu Hiểu Lộ cứ xòe ra nắm lại một cách thiếu tự nhiên, toàn thân cứ như mọc gai đứng hay ngồi đều không thoải mái.
Ấm nước trên bệ đột nhiên kêu vang, nước đã sôi rồi, âm thanh bất ngờ làm Trâu Hiểu Lộ giật bắn mình đứng dậy, sau đó như nhận ra hành vi ngớ ngẩn của mình, thẫn thở ngồi xuống. Soái Lãng đứng dậy đi đi rót nước, khẽ đặt trước mặt cô, tự mình rót một cốc pha thứ trà do nhà khách cung cấp, uống vài ngụm rồi vẫn thấy Trâu Hiểu Lộ chưa thể quyết.
“Xem ra cô cần nhiều thời gian hơn để trả lời tôi, vậy thì nghỉ đi, phòng này thuộc về cô.” Soái Lãng đặt cốc trà xuống chuẩn bị đi, hành vi rất lịch sự, hoàn toàn không giống thái độ trước đó của y.
Vậy nhưng Trâu Hiểu Lộ lại cuống lên đưa tay ra kéo tay y, Soái Lãng hơi cau mày, làm Trâu Hiểu Lộ nhận ra mình thất thố rồi, vội vàng buông tay. Soái Lãng bật cười nhớ Thịnh Tiểu San dạy mình, thời điểm tốt nhất nói ra lời tán tỉnh là khi một cô gái vì vận động, hồi hộp hay lo sợ, hưng phấn khiến tim đập mạnh, lúc đó rất dễ lẫn lộn cảm giác với nam nhân, không biết vừa rồi Trâu Hiểu Lộ có phải lẫn lộn rồi không.
“Bây giờ tôi có thể nói ra lựa chọn của mình.” Trâu Hiểu Lộ thở ra một hơi dài, có vẻ cô đã có lựa chọn rồi, khuôn mặt nhẹ nhõm hẳn: "Tôi lựa chọn cùng tiến cùng lui với anh.”