Q3 - Chương: 129 Câu đố chưa cởi, quần áo đã cởi. (3)
Á, Soái Lãng bất ngờ nhìn lại Trâu Hiểu Lộ, y phải thừa nhận, em gái này không hề đơn giản, vừa rồi không hề bị lòng tham làm mất trí, cũng không bị dọa sợ hãi, đầu óc vẫn rất tỉnh táo, không cần dựa vào rượu để điều chỉnh tâm trạng như mình, thực sự không tầm thường đâu.
Lúc Soái Lãng còn ngây ra, Trâu Hiểu Lộ cười ranh mãnh: "Nếu anh muốn tôi lấy, hoặc chúng ta cùng đi lấy, có thể nói với tôi bất kỳ lúc nào; nếu anh không muốn, đừng nói với tôi, tôi sẽ nghe anh... Kỳ thực để chuyện này sớm kết thúc, quay về quỹ tích cuộc sống bình thường là lựa chọn không tệ.”
Í, Soái Lãng trợn trắng mắt, em gái này khôn quá rồi, đá bóng lại cho y, Trâu Hiểu Lộ nhảy ra khỏi bế tắc, mắt ánh lên vài phần giảo hoạt, e rằng đây chính là ưu thế trời sinh của nữ nhân, nam nhân có tệ tới mấy ít nhiều cũng có chút tâm lý thương hương tiếc ngọc, huống hồ trước mắt còn là chàng trai không nỡ để cô mạo hiểm.
Mình cược trúng rồi, thực sự là chàng trai tốt dưới bề ngoài một tên lưu manh vô sỉ, Trâu Hiểu Lộ lại vờ như không biết gì, rót nước, thong thả uống, đợi mọi khó khăn Soái Lãng giải quyết hộ mình.
Soái Lãng vỗ vỗ đầu: “Thực ra đây không phải vấn đề chúng ta có quyền lựa chọn, câu đố này phải cởi bỏ, nếu không chẳng ai sống yên được với nó... Nếu cô đã lựa chọn như vậy, tôi không ngại có thêm một người bạn đồng hành, có điều nói trước rồi đấy nhé, nếu tương lai thất vọng thì đừng hối hận, xảy ra chuyện cũng đừng đổ lên người tôi.”
“Ừ, đương nhiên, nếu thực sự thành công, tôi phát tài cũng không cần phải cảm kích anh, đúng không?” Trâu Hiểu Lộ rất trực tiếp.
“Ừ, không cần.” Soái Lãng cảm thán, quả nhiên sống trên đời này đừng quá tự cho mình là đúng, đứng dậy rời đi: "Vậy cô nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai tôi sẽ gọi cô, nhân lúc chuyện ở nhà máy dầu còn loạn không ai để ý, chúng ta đi vén màn bí mật này. Kiến nghị cô lấy tâm thái bình thường thôi, đừng hi vọng quá lớn vào tên lừa đảo kia.”
Đi qua bên cạnh Trâu Hiểu Lộ, cô liền nghiêng người tránh đường, môi hơi mím lại cố nén một nụ cười, không hề giữa lại, cũng không cáo từ. Bước chân Soái Lãng rất chậm, rất chậm, chậm như cảnh slow motion trong phim vậy.
Thế nhưng từ giường cho tới cửa chỉ mấy bước, dù chậm tới mấy thì cũng tới rồi, Soái Lãng quay đầu lại: "Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Trâu Hiểu Lộ đáp rất nhanh.
Không biết có phải là quên cách mở cửa rồi không, Soái Lãng mở cửa cũng rất chậm, trong lòng chửi mắng bản thân, sao da mặt đột nhiên lại mỏng như thế, rõ ràng chuyện tới lúc nước chảy thành sông, mình mà ở lì không đi, cô ấy cũng chẳng thể đuổi, dây dưa một chút là có thể ngủ cùng giường rồi, cần gì làm quân tử chứ, nửa đêm canh ba đi thuê phòng mẹ gì...
Dù trong lòng đấu tranh dữ dội thế nào thì cửa vẫn cứ mở ra, rồi chầm chậm đóng lại, Soái Lãng đi rồi.
Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, nhưng thất vọng sinh ra trong lòng Trâu Hiểu Lộ, cô nhìn ra khao khát nóng bỏng trong mắt Soái Lãng, cô chưa từng thấy ai di chuyển với tốc độ chậm tới đáng ngờ như thế, tới mức mỗi bước chân đều có khả năng bất ngờ quay lại, tim cô cũng đập rộn lên vì hồi hộp.
Kỳ thực trong suốt thời gian Soái Lãng rời đi đó, Trâu Hiểu Lộ cũng không bình thản như bề ngoài, cô nghĩ, y nhất định không đi; cô còn nghĩ, khi ra tới cửa, Soái Lãng sẽ đóng cửa lại, sau đó đói khát nhào bổ vào cô; cô lại nghĩ, y chẳng hề quan tâm tới có bao nhiêu tài sản để lại, y chỉ quan tâm tới mình mà thôi...
Tia lửa sinh ra giữa nam và nữ chỉ cần một khoảnh khắc, cảm giác vi diệu chẳng thể nói thành lời, tích tắc thất vọng nổi lên, Trâu Hiểu Lộ đi nhanh ra cửa, trong lòng hi vọng Soái Lãng chưa đi, nhưng nếu chưa đi, chẳng lẽ mình lại gọi quay về...
Mang theo tâm trạng thấp thỏm đó, Trâu Hiểu Lộ hồi hộp nhìn qua mắt mèo, cô hi vọng nhìn thấy Soái Lãng nóng ruột đi qua đi lại, nếu thế cô sẽ có cớ... Cô tính rồi, vờ mở cửa định ra ngoài có việc, sau đó thấy y, cô sẽ chế nhạo vài câu, mập mờ vài câu, tiếp đó.... Í sao đen xì không nhìn thấy gì thế này?
Trâu Hiểu Lộ giật mạnh cửa, tức thì tay che miệng để không kêu lên.
Ngón tay Soái Lãng vẫn còn đang bịt mắt mèo, tựa hồ đã nhìn thấu tất cả, đang cười xấu xa nhìn Trâu Hiểu Lộ đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
“Sao anh còn ở đây?” Trâu Hiểu Lộ lên tiếng trước đoạt tiên cơ.
“Tôi dự kiến cô sẽ ra xem, cho nên tôi ở đây đợi cô.” Soái Lãng cười ngượng rụt tay lại.
Cả hai đều bị đối phương nhìn thấu tâm tư đâm ra lúng túng không biết phải nói gì, Trâu Hiểu Lộ chưa bao giờ thấy Soái Lãng mặt dày mà cũng có lúc xấu hổ, dựa vào cửa chắn đường: "Anh còn dự tính tối nay tôi nhất định sẽ tới đúng không?”
“Ừ, tôi biết cô không thích tôi, nhưng tôi biết cô nhất định sẽ tới.”
“Thực lòng, tôi thích anh đấy, tôi thấy mình hơi thích cái mặt dày vô sỉ của anh rồi, có điều tôi vẫn thích nam nhân cường thế, lịch lãm, hiểu tình thú, lãng mạn cơ, anh vẫn còn kém lắm.”
Thì ra em gái thích nam nhân cường thế à? Soái Lãng phồng ngực hít thật sâu một hơi dũng cảm bước tới, Trâu Hiểu Lộ có chút khẩn trương lùi lại... Lại tiến thêm bước nữa, Trâu Hiểu Lộ lại lùi... Tiến, lùi, tiến, lùi một cách máy móc, đến khi dựa vào tường.
Soái Lãng một tay đóng cửa, một tay ôm giai nhân, làm một chiêu Lỗ Trí Thâm nhổ dương liễu vác Trâu Hiểu Lộ lên vai. Trâu Hiểu Lộ kinh hãi hét lên, vỗ mấy cái vô ích vào lưng Soái Lãng, được vài bước, mỹ nữ cao lớn bị ném mạnh xuống giường, Soái Lãng nhào bổ tới, mặt đối mặt. Trâu Hiểu Lộ cắn chặt môi, mắt khép lại thành khe nhỏ, mang theo nụ cười, mang theo ý cự tuyệt. Soái Lãng mấy lần muốn hôn đều bị cô né tránh, mỗi lần chạm nhẹ vào, Trâu Hiểu Lộ đã quay đầu đi...
Đường trên không xong, Soái Lãng đi đường dưới, bàn tay lạnh giá trực tiếp vén chiếc áo thun, Trâu Hiểu Lộ chỉ thấy ngực lạnh buốt, toàn thân rùng mình kêu khẽ, vừa bất cẩn một chút bị Soái Lãng bắt lấy bờ môi nghịch ngợm, áp mạnh xuống, kích thích triền miên trên gối.
Quá trình tán tỉnh mỗi một cô gái đều không giống nhau, nhưng kết quả đều giống nhau một cách cao độ, hôn, hôn nhiệt liệt từ môi đến tai, xuống cổ, làn da trơn mịn màng theo mùi thơm nhẹ nổi lên lớp da gà, tựa như có dòng điện chạy qua kích thích cơ thể.
Ôm chặt, vuốt ve, mỗi lẫn chạm vào chỗ mẫn cảm, giai nhân lại quằn quại, thân thể đẹp đẽ hoàn toàn phơi bày, trắng mịn, no đủ, làm người ta choáng váng, làm người ta hồn siêu phách lạc. Khi Soái Lãng tốn công sức lắm mới kéo được cái quần lót của Trâu Hiểu Lộ đang kẹp chân kháng cự xuống đầu gối, y không đợi thêm được nữa, lại dùng sức tách đôi chân khép chặt của Trâu Hiểu Lộ ra, trong tiếng thét của cô, đúng như cô muốn dùng tư thái cường thế nhất tiến vào.
Mỹ nữ bị anh cưỡi lên trên, kẻ địch bị anh đạp dưới chân, ai còn dám nói anh không đủ cường thế?
Soái Lãng như một cái máy đều đặn ra vào với tốc độ cao, mắt vẫn cứ nhìn Trâu Hiểu Lộ ở phía dưới xuân ý bùng phát, rên rỉ, nghênh đón, bị khoái cảm kịch liệt kích thích tới hai mắt ươn ướt, gò má hồng hồng, đồi ngực rung rinh bất quy tắc, rồi bản thân cũng chìm trong khoái cảm dục vọng và chinh phục...