Q3 - Chương: 130 Người tốt khó làm, kẻ xấu hoành hành. (1)
Khu tập thể đường sắt, trước nhà Soái Thế Tài, khi Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy gõ cửa hồi lâu không ai mở cửa lại còn làm kinh động hàng xóm, một phụ nữ trung niên đầu tóc bù xù cách cửa chống trộm nói: "Đừng gõ nữa, không có nhà đâu.”
“Dì ơi, vậy người nhà này đi đâu rồi ạ, dì có biết không?” Phương Hủy Đình lễ phép hỏi.
Người phụ nữ trung niên nhìn cô mặc cảnh phục sinh nghi: "Các cô ở cùng một đơn vị mà không biết à? Chẳng phải xin nghỉ phép đi du lịch rồi sao, nghe nói cả nhà Tết này ăn Tết ở ngoài không về.”
Hả!? Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy đều bất ngờ, ủ rũ không thôi, hai người họ kỳ thực vừa từ đơn vị của Soái Thế Tài tới, hiện là cao điểm Xuân Vận, chính là lúc ngành đường sắt bận rộn nhất. Có điều báo cáo xin lui về tuyến hai của Lão Soái được phê duyệt rồi, tất nhiên không cần trực chiến ở tuyến đầu nữa, còn thể an nhàn ở nhà. Hai người hưng phấn tới nhà, không ngờ được tin người ta đã đi chơi rồi.
Hàng xóm đóng cửa lại, Mộc Đường Duy thở dài: "Chị Phương, đi thôi, xem ra nhiệm vụ này không thể hoàn thành rồi, mà tôi thấy lạ, không phải là tìm chú Soái à, dùng quan hệ công tác trong hệ thống giải quyết dễ dàng không, sao cần chúng ta tới bái phỏng.”
Phương Hủy Đình cũng có biết gì đâu, sáng sớm đang cuộn tròn trong chăn thì bị phó cục Lô gọi tới đơn vị gấp, sau đó an bài nhiệm vụ này, cộng sự còn là Tiểu Mộc, nói là hai người họ từng tiếp xúc với Soái Thế Tài, quan hệ gần gũi dễ nói chuyện hơn gọi điện.
Nhiệm vụ là bất kể thế nào cũng mời được người tới văn phòng phó cục Lô, nhưng mà người còn chẳng tìm thấy thì mời thế nào? Phương Hủy Đình xuống lầu, cứ mấy bước lại dừng, trong lòng nổi lên một nghi ngờ: Hỏng rồi, không phải Soái Lãng lại gây họa gì chứ?
Nghĩ tới đó cô khẩn trương hỏi: "Tiểu Mộc, bên hình sự các cậu gần đây có vụ án gì không?”
“Ngày nào cũng có, trước kia tôi lo bị ngồi bàn giấy pha trà rót nước không có cơ hội tiếp xúc với vụ án, giờ thì ngày nào cũng mưu sát cướp bóc loạn cả lên, cả đống trọng án, phân tích dấu vết tới mức khiến tôi muốn nôn. Chị không biết chứ chị Phương, có vụ án giết người chúng tôi tới hiện trường, máu lênh láng nửa nhà, cả pháp y còn không chịu nổi.” Tiểu Mộc không biết đang chỉ trích hay khoe khoang nghề nghiệp của mình.
Phương Hủy Đình cắt ngang: "Tôi không hỏi cái đó, tôi hỏi là, có vụ án nào liên quan tới Soái Lãng không?”
“Không có!” Mộc Đường Duy lắc đầu, phát hiện vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Phương Hủy Đình, buột miệng một câu không biết nặng nhẹ: "Chị Phương, không phải hai người thực sự ấy ấy chứ?”
“Ấy ấy là cái gì? Cậu đừng đoán bừa.” Phương Hủy Đình trừng mắt mắng, Tiểu Mộc quả thực không dám ho he gì luôn.
Xem ra tâm tình Phương Hủy Đình không tốt, chằng thèm để ý tới Tiểu Mộc, đi trước nhanh chân xuống lầu làm hắn phải chạy đuổi theo, càng như thế hắn càng tin phán đoán của mình, trước kia nghe đội trưởng Tục bảo chị Phương và Soái Lãng thế này thế kia, hắn đều không tin.
Ra tới xe, Tiểu Mộc thấy tâm trạng Phương Hủy Đình bất ổn nên giành lấy vị trí lái xe, không cho cô lái, khi khởi động xe rồi mới chợt nhớ: "À chị Phương, có chuyện này, chị nghe nói tới chưa?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện công nhân nhà máy dầu Úc Mã Úc tấn công cảnh sát ấy, trên mạng cũng ầm ĩ lắm.”
“Đó chẳng phải là cái nhà máy dầu cống à, Soái Lãng đâu tới mức đi tranh chuyện làm ăn dầu cống.”
“Không phải thế, mà là ngày hôm đó đội trưởng Tục dẫn vài người đi chấp hành công vụ, chẳng biết làm sao mà lại thành ra đánh nhau với công nhân nhà máy. Tôi nghe nói trong đội bắt mấy người có bối cảnh quân đội... Hôm đó đánh nhau dữ lắm, người sở tỉnh cũng bị thương, người của tổ điều tra đấy, không lý nào lập đội như thế mà đi tra vụ án dầu cống phải không? Cục trưởng Lưu chuyến này giận lắm, muốn nghiêm trừng đám kia.”
Đúng là nhiều điểm đáng ngờ thật, thế nhưng Phương Hủy Đình không hiểu Tiểu Mộc hào hứng kể chuyện này làm gì, chặn hắn lại: "Cậu nói nửa ngày trời cái gì thế? Chuyện này có liên quan tới Soái Lãng à, anh ấy tham gia đánh nhau sao?”
“Không tham gia đánh nhau, nhưng tôi biết hôm đó đám người đội trưởng Tục đi tìm Soái Lãng.” Tiểu Mộc lúc này mới tiết lộ.
“Cái gì?” Phương Hủy Đình giật mình: "Anh ấy lại trêu chọc vào ai rồi?”
Tiểu Mộc làm ra vẻ thần bí nhìn quanh, sau đó mới ghé tai Phương Hủy Đình thì thầm.
Phương Hủy Đình cau mày đẩy hắn một cái mắng: "Nói linh tinh, đâu ra 1 tỷ, tôi và anh ấy hôm đó bắt Từ Phượng Phi, sau đó cha con anh ấy lại bắt Đoan Mộc Giới Bình, còn đánh ngất hắn, hắn lại đi để tiền cho anh ấy à?”
“Tôi cũng biết đâu, thấy mọi người đều đồn như vậy thì chỉ biết vậy thôi.” Mộc Đường Duy nói với vẻ vô tội.
“Đi đi, về báo cáo... Ai thích đi tìm thì đi, toàn những chuyện đồn đại vô căn cứ. Tiểu Mộc, cậu cũng không tệ, chỉ là cái mồm thích chuyện ra chuyện vào như đàn bà ấy.” Phương Hủy Đình bực tức trút giận lên Tiểu Mộc.
Tiểu Mộc xưa nay hiền lành không dám tranh cãi, hậm hực lái xe.
Xe đi một lúc, Phương Hủy Đình mắng mỏ giáo huấn Tiểu Mộc hồi lâu, chẳng những không hả giận mà còn ngày càng bứt rứt khó chịu. Cô chợt nhận ra vấn đề của mình ở đâu, phàm là tranh cãi với người ta, không ai đáp lại thì người nói càng giận.
Hôm đó ở bệnh viện vốn muốn lên mặt cho Soái Lãng thấy, để tránh y khỏi quá không coi mình ra gì, vậy mà hay thật, làm người ta biến mất luôn. Cô cũng lạ, người đó ở trước mặt, cô chỉ muốn đá cho vài cái, nhưng mà cứ không nhìn thấy lại bất an, sợ y gây ra chuyện gì. Nhìn tình hình thế này là tám phần lại xảy ra chuyện rồi, mà cô lại chẳng biết gì cả, có thể không sốt ruột sao?
Tiểu Mộc đột nhiên thấy bên cạnh không nói nữa, liếc mắt sang: "Chị Phương, chị đừng lo, Soái Lãng không sao đâu, anh ấy gian lắm.”
“Ai lo chứ, tôi và anh ấy chẳng liên quan gì cả, xì!” Phương Hủy Đình đốp cho một câu, thấy Tiểu Mộc vội vàng ngồi ngay ngắn lái xe không dám bắt chuyện với mình, so với hình bóng trong ký ức của cô kém không chỉ trăm dặm ngàn dặm. So sánh hai bên, cô càng thích cái người cùng cô đấu khẩu không ngừng, luôn khiến tâm tình cô từ xấu chuyển thành tốt, từ bực tức chuyển sang vui vẻ.
Tiểu Mộc thấy Phương Hủy Đình nổi giận, nghĩ mình nói sai vội xin lỗi: "Chị Phương, tôi nói năng không suy nghĩ, xin lỗi chị.”
Ai ngờ xin lỗi cũng là sai, Phương Hủy Đình mắng: "Tiểu Mộc, không phải tôi nói cậu, cậu thiếu cá tính, cậu không sai vì sao phải xin lỗi? Bảo sao cậu không có người yêu, nói chuyện cũng không biết nói, cô gái nào thích cậu được, cô gái nào lại yên tâm trao bản thân cho người hơi tí là xin lỗi...”
Lại bắt đầu rồi, lúc mới quen nhau, Tiểu Mộc rất có thiện cảm với Phương Hủy Đình, thậm chí là rung động, có mơ tưởng về cô... Nhưng mà chút cảm xúc đó sớm bị tính khí thất thường, nóng nảy, bá đạo của Phương Hủy Đình quét sạch rồi. Bên tai không ngừng nghe tiếng nhiếc móc tới lẫn lộn của Phương Hủy Đình, hắn chỉ muốn bỏ xe mà chạy.
Bảo sao Soái Lãng sợ tới chạy không thấy bóng dáng đâu, ai nhìn thấy con sư tử Hà Đông này mà chả chạy chứ!