← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 131 Người tốt khó làm, kẻ xấu hoành hành. (2)

“Thầy, không tìm được, cả đơn vị, ở nhà, nơi thường đi, ngay cả công ty du lịch cũng tới rồi, không thấy ghi chép cha con Lão Soái du lịch... Em đang liên hệ với cục công an Tín Dương, xem xem nhà họ có về quê hay không.” Thẩm Tử Ngang nói qua điện thoại, hắn vừa nhận được chi đội hình sự báo cáo, lần này phái cả người quen của Lão Soái đi rồi mà cũng không có kết quả.

“Tôi biết rồi, cậu có rảnh không, chúng ta tới bệnh viện một chuyến thăm đám Ái Quốc.”

“Vâng, em đợi thầy dưới lầu.”

Trịnh Quan Quần cúp điện thoại, cấp tờ Nhật báo Trung Châu đang xem dở, lại cầm lên, rời khỏi văn phòng.

Chuyện ở trấn Thập Lý Hà vẫn treo lơ lửng ở đó, chẳng những treo đó lại còn sinh ra nhiều chuyện rắc rối hơn.

Vốn các cơ cấu công thương, kiểm tra chất lượng của địa phương muốn đè chuyện này xuống, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Còn về cục công an thì không chịu, giờ hình tượng cảnh sát tệ lắm rồi, mấy năm trước có vụ đồn công an địa phương lấy việc công trả thù tư đánh chết quần chúng gây xôn xao cả nước.

Ừ, cái đó cũng đáng đi, cảnh sát đánh người thì ra sức tung hê, giờ tới mức cảnh sát bị đánh, cơ cấu liên quan lại muốn che giấu đi, làm cảnh sát làm sao chịu nổi, chẳng lẽ làm cảnh sát thì ăn đòn là đáng à, sau này người ta thích đánh là đánh à?

Thế là được sự ngầm cho phép của cục công an thành phố, chi đội hình sự phong tỏa hiện trường, dùng tốc độ nhanh nhất lấy khẩu cung. Các phe khác thì ra sức muốn hòa giải cho yên chuyện, chi đội hình sự tóm chặt lấy chuyện tập kích cảnh sát không bỏ qua, hai bên cứ thế giằng co. Vốn cục công an chỉ muốn trừng trị những kẻ đánh cảnh sát thôi, không ngờ giằng co một ngày chuyện liền thay đổi.

Nguồn cơn rất bất ngờ, là một vụ tai nạn xe xảy ra cách trấn Thập Lý Hà 7 km, chở trên xe không ngờ là dầu cống được thu hồi, dầu làm ô nhiễm mười mấy mẫu ruộng lúa mạch xung quanh, trên xe chứa tới 20 tấn dầu.

Xe bị thôn dân giữ rồi, chuyện bị đưa lên chính phủ thành phố, nghe nói có người muốn lên thủ đô tố cáo, thế là thành phố phải mở hội nghị khẩn cấp, thông báo văn phòng ở thủ đô giám thị chặt chẽ người Trung Châu lên thủ đô. Không phải sợ bị cáo trạng, chỉ sợ đám người đó không biết chỗ mà cáo trạng, chạy loạn gây ầm ĩ rồi lên Tiêu điểm thời sự của ĐTH TW thì coi như xong, bôi nhọ toàn thành phố.

Thế là chuyện này và sự kiện tấn công cảnh sát ở nhà máy dầu hỗ trợ cho nhau, có thể gộp làm một, người trong nghề nói, đang lúc mẫn cảm lại đâm đầu vào họng súng.

Tình thế xoay chuyển rồi, bịt miệng người dân khó hơn ngăn dòng lũ, tích tụ tới nhất định, đễ vỡ là kết quả không thể tránh mà ai cũng biết. Một vụ tai nạn xe thôi mà lộ ra 20 tấn dấu bẩn, vậy thì còn bao nhiêu nữa ẩn trong bóng tối? Đã kinh doanh bao nhiêu lâu? Đã đổ ra thị trường bao nhiêu rồi? Lên bao nhiêu bữa cơm của người dân?

Nếu thực sự truy cứu, chỉ e là con số kinh người.

Đầu tiên là ĐTH ngoại tỉnh không liên quan cho đăng bài, sau đó là lưu truyền trên mạng, giằng co hai ngày, truyền thông chính thống không thể giữ im lặng nữa.

Khi mà Nhật báo Trung Châu đưa tin tổ điều tra liên hợp tới trấn Thập Lý Hà, chuyện cảnh sát ngày hôm đó bị đánh thành trò đám tiếu trên mạng liền trở thành cảnh sát vì đột phá trùng trùng cản trở điều tra nhà máy dầu bẩn, chưa tới mức cảnh sát được tung hô như anh hùng, nhưng mà nhà máy dầu bẩn thì đã chìm trong nước bọt của dư luận.

Trịnh Quan Quần thong thả xuống cầu thang, thi thoảng liếc qua tờ báo, lần này cảnh sát vì bảo vệ chính nghĩa, mang hình tượng chính diện rồi, chỉ có điều chân tướng bị chôn vùi ra sao, ông biết hơn bất kỳ ai.

Làm ông bất lực là, đôi khi muốn làm chút việc sao mà khó thế, cứ như chuyện này, giờ thì lệch hẳn khỏi quỹ đạo rồi, cuộc họp văn phòng sở trưởng đã coi đây là chuyện trọng yếu hàng đầu, nhấn mạnh nhất định là phải lập lên hình tượng bảo vệ chính nghĩa của cảnh sát trước mặt công chúng... Thế cũng tốt, ít nhất thì chuyện tìm tang vật ít nhất có thể tạm thời gác sang bên.

Ở dưới lầu, Thẩm Tử Ngang đã đợi sẵn bên xe rồi, đứa học sinh lúc nào cũng tôn kính ông, đợi ông lên xe trước mới lên sau.

Trịnh Quan Quần vẫy tờ báo: "Xem chưa?”

“Em xem đại khái rồi, không ai ngờ chuyện lại thành ra thế này.” Thẩm Tử Ngang cười.

Trịnh Quan Quần thấy hắn nói quá tùy ý, rõ ràng không quan tâm lắm, trịnh trọng hỏi: "Cậu không thấy tai nạn xe này quá đúng lúc à?”

“Đúng lúc...! Á, thầy nói...” Thẩm Tử Ngang giật bắt mình, nếu sự kiện này có người đứng sau thao túng thì đáng sợ quá rồi.

Trịnh Quan Quần càng nói càng gây chấn động: "Cậu nghĩ đi, cậu không thấy lão hồ ly Soái Thế Tài mất tích đúng thời điểm quan trọng cũng quá trùng hợp sao?”

“Chuyện này, chuyện này... Em thực sự chưa nghĩ tới.” Thẩm Tử Ngang gượng cười, hắn thấy khó tin quá.

“Tôi nghĩa có liên quan tới cái nhà đó đấy, ít nhất là bọn họ biết... Có điều thôi đi, lật được cái hang ổ làm dầu giả đó, coi như cũng khiến người dân bớt bị họa hại. Ài, câu nói cái chuyện này làm sao khiến người ta khó chịu thế, Lão Soái e là không đi cùng đường với chúng ta nữa.”

Trịnh Quan Quần vô cùng mất mát, hai người từng phối hợp ăn ý nhường nào, nhưng càng lúc quan điểm càng xa nhau, thiếu đi một trợ thủ kinh nghiệm như vậy mới khiến cuộc điều tra đụng đâu trở ngại tới đó. Nghĩ tới người mới, Trịnh Quan Quần hỏi: "Diệc Tuệ sao rồi?”

“Đang phải điều trị tâm lý ạ, sợ hãi quá mức rồi lại kích động quá mức, giờ thần trí có chút thất thường... Chủ nhiệm Nguyên xin nghỉ rồi, Chung Sơn bị thương không nặng, hôm nay ra viện, chủ nhiệm Hình thì gãy hai cái xương sườn phải nằm bệnh viện khá lâu. Đội trưởng Tục đang giận dữ thẩm vấn đám người bị bắt về.” Thẩm Tử Ngang chu đáo kể tình hình của tất cả những người đi tìm Soái Lãng hôm đó.

Trịnh Quan Quần thở dài, đến cả khi vây bắt Đoan Mộc Giới Bình cũng không nguy hiểm như vậy, một chuyện vốn rất đơn giản lại làm tổ điều tra tan tác cả.

Cảm khái suốt dọc đường, tới bệnh viện Nhân dân số 1, người nhà của Hình Ái Quốc cũng có mặt, thăm hỏi tán gẫu cả buổi sáng. Lão Hình còn hỏi đã tìm được Soái Lãng chưa, vậy mà nhận được câu trả lời khó tin, không chỉ Soái Lãng mà cả nhà họ Soái mất tích rồi.