Q3 - Chương: 132 Người tốt khó làm, kẻ xấu hoành hành. (3)
Giữa trưa, Từ Trung Nguyên dẫn hai đứa em gái và em dâu tiễn chân cảnh sát tới điều tra rời khách sạn, rất phiền phức, người chi đội hình sự bắt giữ đều tới từ cty đầu tư Tinh Anh, 9 người thì có 7 là quân nhân xuất ngũ, đều có hiềm nghi tấn công cảnh sát.
Cảnh sát tới điều tra mang theo sự thù địch rõ ràng, khi ra ngoài ngay cả tạm biệt cũng chẳng nói, trực tiếp tương một câu: Ông Từ, trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, tạm thời ông không được rời khỏi Trung Châu, tôi sẽ giữ liên lạc.
Cho dù là gia sản của Từ Trung Nguyên có tới trăm triệu thì lúc này cũng không thể đi tranh cãi với cảnh sát, còn tranh cãi gì nữa, giờ đến thoát thân còn không dễ. Chưa hết, người vẫn bị giữ, nếu để lộ ra điều gì, thanh danh cả đời liền vứt lại ở nhà máy dầu cống rồi.
Cô em lớn lo lắng: “ Anh Hai, chuyện này phiền phức quá, nếu danh tiếng nhà ta mà bị dính dáng tới làm dầu cống, vậy thì thể diện nhà ta mất sạch.”
“Anh Hai, chị, em thấy chúng ta hay nên tránh đi, em thấy cái đất Trung Châu này lắm chuyện quá.” Cô em út kiến nghị, tuy nói giọng Bắc Kinh nhưng sống ở Tây đã lâu, chẳng còn hiểu chuyện ở trong nước.
Cao Kế Hồng thì lẩm bẩm: "Nhà chúng ta còn chưa làm cái gì đấy, chúng ta cũng là người bị hại bị lừa mà... Điên đảo cả rồi, sao mọi chuyện cứ đổ hết vào nhà ta.”
“Đúng thế, tên Phong Lực Hữu và Nhâm Quan Triều cũng chẳng tử tế gì đâu, luôn mồm nói giúp đỡ, em thấy bọn chúng còn mong chúng ta tối tăm mặt mũi để ngồi xem trò hay ấy.” Cô em lớn nghi ngờ tâm thái của người cộng tác, nhắc nhở.
Mấy nữ nhân nói liên hồi, khiến Từ Trung Nguyên càng loạn, chẳng nói chẳng rằng về phòng, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Nhâm Quan Triều, toàn do thư ký nhận điện thoại, không thấy người đâu. Lại gọi điện cho một lãnh đạo tỉnh từng là cấp dưới của cha mình, điện thoại thông, phía bên kia cũng rất khách khí, có điều vừa nghe nói tới chuyện Úc Mã Úc, xong, ông già dùng giọng điệu người từng trải răn dạy.
“Nếu cháu muốn tôi nói đỡ giúp thì khỏi đi, dây vào bọn họ cũng không khác gì dây vào dầu cống, thối hoắc toàn thân. Thằng nhóc, nếu là chuyện khác, bác đây liều cái thể diện già này cũng giúp cháu, nhưng chuyện này cháu bảo bác giúp sao đây? Dù là đương chức bác cũng không dám mở cửa sau giúp cháu đừng nói là giờ đã lui về...”
Từ Trung Nguyên tức tới mức chẳng hỏi thăm gì đã cúp máy rồi, có câu người còn tình nghĩa còn, người đi trà lạnh, cha hắn đi đã lâu, mong gì tình nghĩa cũ.
Cả nhà ủ rũ, vừa rời khỏi thang máy, hơi giật mình, cảnh sát đi rồi lại có người tới, hai người một cao lớn tráng kiện, một râu dê thấp bé, cứ như là bộ đôi tấu hài. Có điều nhìn sau lưng họ sáu người áo da đen, cổ áo dựng lên, giầy đinh, Từ Trung Nguyên biết là chuyện mình lo lắng nhất đã tới.
Quả nhiên là nhắm vào bọn họ, đối phương đi thẳng tới muốn nói chuyện với tổng giám đốc Từ tới từ Bắc Kinh, Từ Trung Nguyên vội đuổi đám em gái em dâu về phòng, mời những người kia đi theo.
Sáu tên tùy tùng đứng gác cửa, hai tên cao thấp theo Từ Trung Nguyên vào phòng, tự giới thiệu, một là Du Lượng, một là Miêu Tiểu Kính, anh rể và em vợ, đi thẳng vào vấn đề: "Tổng giám đốc Từ, món nợ của chúng ta, anh tính ra sao đây?”
Từ Trung Nguyên nhíu mày, biết không cách nào xử lý êm đẹp rồi, cố giữ tôn nghiêm nói: "Tôi biết các anh là ai, tôi cũng biết các anh tới đây làm gì, nhưng chúng ta không thù không oán, đâu ra món nợ gì chứ?”
“Thế à?” Du Lượng lực lưỡng uy phong gập ngón tay nói: "Không sợ nói cho anh biết, Úc Mã Úc là sản nghiệp của tôi, oan có đầu, nợ có chủ, tôi hỏi tổng giám đốc Từ vài vấn đề. Thứ nhất, người của tôi có phải do người của anh đánh không?”
Đúng, khẳng định là đúng, Từ Trung Nguyên cứng họng.
“Tôi lại hỏi anh một câu nữa, chúng ta vốn không thù không oán thật, nhưng anh xông vào nhà máy chúng tôi, còn dẫn cả cảnh sát tới, có phải do anh làm không?” Du Lượng giơ ngón tay thứ hai.
Cái này cũng đúng, nhưng mà là vì tìm Soái Lãng chứ không phải họ cố ý, Từ Trung Nguyên đang định giải thích thì Du Lượng đã đưa tay cản lại: “ Tôi không cần biết anh có nguyên nhân gì, người của tôi do anh đánh, chuyện làm ăn của tôi là do anh phá. Tổng giám đốc Từ, anh cũng là người làm ăn, anh nói đi, món nợ này tôi không tìm anh thì tìm ai?”
Á khẩu rồi, Từ Trung Nguyên líu lưỡi, giờ mới thực sự là hổ lạc đồng bằng bị cho khinh đây, người ta nói không sai mà.
Du Lượng cười khẩy: “ Tổng giám đốc Từ, thân phận lớn thế sẽ không chối chứ, toàn là người của Tinh Anh các anh đấy.”
“Chuyện này...” Từ Trung Nguyên thành quả bóng xì hơi, gượng gạo nói: “ Thế nào cũng phải đợi cảnh sát điều tra xong mới nói chứ, dù phán chúng tôi bồi thường dân sự, tôi cũng nhận, nhưng anh không thể dựa vào lời nói xuông mà đòi tôi bồi thường được.”
Ha ha ha, cả anh rể và em vợ cùng cười phá lên, cười ngả người ra ghế, cứ như nghe thấy chuyện nực cười nhất trần đời vậy.
Miêu Tiểu Kính trông nhỏ thó đấy, song chả phải dạng vừa, bóng gió uy hiếp Từ Trung Nguyên: “ Tổng giám đốc Từ chắc là chẳng hiểu gì về Trung Châu nhỉ, trị an nơi này chẳng ra sao, giao thông lại càng tệ, chẳng may anh hoặc cháu trai anh gặp tai nạn giao thông gì đó, không biết cảnh sát có tìm được người gây tai nạn không đây?”
“Còn nữa, ở Trung Châu này tội phạm cưỡng hiếp cũng nhiều, mấy nữ nhân trong nhà anh cũng không tệ đâu, chẳng may ra đường gặp phải tên lưu manh kéo vào ngó ngách nào đó thỏa mãn thú tính, anh đừng mong tìm cảnh sát đòi được công bằng... Anh làm chúng tôi giờ có nhà mà chẳng thể về, chúng tôi chẳng thể làm ăn. Tết nhất tới nơi rồi, chúng tôi không tới thương lượng với anh, mà là tới thông báo, anh muốn thử xem nước trong nghề này sâu cỡ nào à?”
Từ Trung Nguyên mặc dù có chút sợ mấy phần tử dính líu tới XHĐ này, nhưng ông ta biết, một khi nhượng bộ hay tỏ ra sợ hãi, đối phương sẽ được nước lấn tới, đòi hỏi quá đáng, vỗ bàn chỉ Miêu Tiểu Kình hùng hồn mắng: "Đừng uy hiếp tôi, có tin tôi báo cảnh sát không?”
“Được, tôi báo cảnh sát thay anh, có điều trước khi báo cảnh sát, anh nên gọi điện cho cháu trai mình, hình như hắn đi làm việc gì đó, trên đường cọ phải xe người ta, nghe đâu làm người ta bị thương. Tôi nói này, có phải đám phú nhị đại, quan nhị đại các anh khi cha mẹ làm chuyện kia không bật đèn, sinh con ra toàn loại mù mắt không?” Du Lượng cười gằn, chẳng coi lời mạnh miệng của Từ Trung Nguyên ra gì.