← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 133 Người tốt khó làm, kẻ xấu hoành hành. (4)

Từ Trung Nguyên nghe đối phương đe dọa như vậy thì cuống cả lên, vội vàng gọi điện cho Từ Thừa Quý, lập tức nghe thấy cháu mình như muốn khóc nói ở đường vành đai đâm phải xe hàng, bị người ta bao vây rồi, đòi tiền bồi thường thuốc men tinh thần....

Đang lúc này Cao Kế Hồng chạy vào báo con mình xảy ra chuyện, Từ Trung Nguyên làm ra vẻ trấn định đuổi đi, giờ đối diện hai cao thấp kia, không dám dùng thái độ cứng rắn nữa, giọng điệu yếu đi không ít: "Các anh rốt cuộc muốn gì?”

Miêu Tiểu Kính chuẩn bị trước, đem một danh sách đặt trên bàn: "Thiết bị, nguyên vật liệu, thuốc men cho công nhân... Tôi không đòi nhiều, 400 vạn thôi. Cho anh 3 ngày, trên đó có tài khoản, ba ngày sau tiền chưa tới, chúng tôi tự đi lấy. Không sợ anh ở Bắc Kinh tới, anh nếu thấy trốn được thì cứ trốn, còn nếu có gan giết chúng tôi nữa thì cứ tự nhiên, dù sao thì cùng lắm chỉ có cái mạng nát này, anh đâm tôi, tôi đâm anh, xem ai chết trước.”

“Ba ngày thôi đấy, tôi chẳng sợ đám lính trong tay anh đâu, thứ tôi không thiếu nhất là người.” Du Lượng giơ ba ngón tay lên: "Tiểu Kính, đi thôi.”

Từ Trung Nguyên nghe toàn thân thiếu tự nhiên, chỉ là tự trọng thân phận, không hạ mình đi đấu khẩu với loại người này. Không ngờ có người không có mắt, đôi này vừa ra ngoài, đoán chừng đám nữ nhân trong nhà thấy tình thế không đúng, gọi thủ hạ tới, thế nên nhóm kia vừa ra tới hành lang liền đụng độ với người của Tinh Anh. Bảy người mới tới ngông nghênh thành quen, quát "kẻ nào dám gây sự", rồi nhắm thẳng vào hai người đi đầu, rõ ràng là xem thường đám lưu manh côn đồ.

Dư Lượng không hề sợ hãi, phất tay hô: "Các anh em, cơ hội kiếm tiền tới rồi, ra tay đi.”

Sáu tên đi theo rút đồ nghề giấu ở hông, không ngờ là chai nước ngọt, mở nắp rưới chất lỏng lên người, mùi xăng truyền khắp hành lang. Đám lính giải ngũ bị đám côn đồ làm khiếp vía, chẳng lẽ chúng định châm lửa tự thiêu?

Đúng là tự thiêu, Du Lượng mặt mày hung tợn chỉ mấy kẻ chặn đường: "Tới đây, ra tay đi, bọn chúng toàn thứ mạng rẻ rách cả, mỗi đứa 20 vạn, tặng cho các người đấy... Ông chủ bọn mày thừa tiền mà, lên đi, có bật lửa không? Làm ít thịt nướng mà nhắm rượu....”

Điếng người, dù là dân giết người phóng hỏa chắc gì dọa được đám người Tinh Anh, nhưng đối phương tẩm xăng tự thiêu làm họ tái mào, nếu chẳng may xảy ra chuyện, đừng nói chết người cũng rắc rối to.

Còn đang giằng co thì Từ Trung Nguyên dẫn cả nhà ra, tát cho người đứng đầu hai phát, giải tán người chặn đường, sau đó cung kính tiễn đám người kia xuống lầu, nói nhất định sẽ nhanh chóng gom đủ tiền. Đám côn đồ khinh bỉ nhổ đờm vào khách sạn mới đi, bảo an chỉ đành vờ như không thấy, chẳng dám lên hỏi han gì.

Ngang nhiên tới chặn cửa, đường hoàng uy hiếp, vậy mà vẫn được chủ nhà tiễn ra tận cửa, anh rể và em vợ lên xe, khi không còn ai nữa, Miêu Tiểu Kính có chút bất an hỏi nhỏ: "Anh rể, liệu có thể vãn hồi được tổn thất không?”

“Được là cái chắc, cái lũ buồi thừa tiền này là sợ chết nhất.” Du Lượng khẳng định chắc chắn.

“Vậy anh rể, chúng ta có đi tìm cái thằng Bùi Quốc Đống kia không? Chắc chắn là tên giả, thằng đó có thù với Từ gia, nên mượn tay chúng ta diệt Từ gia, có nên khiến nó phải nôn ra ít tiền không?” Miêu Tiểu Kính phạm sai lầm, người hôm đó tới nhà máy chắc chắn không phải người cùng đường với họ.

Không ngờ Du Lượng lại lắc đầu, cảnh cáo: "Sự kiện kia không được nhắc tới nữa, chúng ta hiện giờ oan có đầu, nợ có chủ, mà chủ ở đây chính là Từ gia, không ai khác nữa. Bọn chúng lắm tiền, không kiếm của chúng đi chỉnh một thằng nghèo rớt, nó bồi thường nổi tổn thất không? Dù sao vẫn câu đó, người của chúng ta do chúng đánh, chuyện làm ăn của chúng ta do chúng phá, không tìm chúng thì tìm ai.

“Nói thì nói thế, nhưng thằng chó đó thật khốn nạn, không chọc nổi Từ gia nên lấy chúng ta làm lá chắn.” Miêu Tiểu Kinh vẫn chưa nguôi.

“Mẹ nó mày lắm mồm thế, đã bảo mày không nhắc chuyện đó nữa mà.” Du Lượng vung tay ra cho thằng em vợ một cái tát, áp giọng xuống: "Chuyện chỉ có thể thế thôi, một là mày tìm thằng đó, chắc gì đã tìm ra được? Hai là lai lịch thằng đó còn lớn bằng mấy Từ gia, đừng lèm bèm nữa.”

“Cái gì, không thể nào đâu anh rể, chỉ là thằng ngốc Sơn Tây thôi mà.” Miêu Tiểu Kính không tin.

“Thế mới bảo mày vô dụng, chuyện này Lão Đao đã đánh tiếng rồi, chỉ có thể làm thế thôi, người mà Lão Đao quen, tiền án còn hơn cả đám chúng ta cộng lại, không chọc vào nổi... Nghe nói cảnh sát cũng truy lùng người ta, chúng ta ngu gì dây vào cho xui xẻo.” Du Lượng dặn, trong chuyện này có một nhân vật cấp tiền bối giới giang hồ đánh tiếng, muốn che chở cho Soái Lãng.

Nhân vật đó là ai, nghe tên Lão Đao, Miêu Tiểu Kinh đã lạnh sống lưng: "Anh rể, anh nói tới một trong số đầu lĩnh của băng Thái Đao vốn hoành hành ở một dải đường sắt trước kia à? Không phải bị phán chung thân rồi sao?”

“Ừ, bị phán chung thân nhưng ngồi 12 năm đã ra, người này chúng ta không chọc vào nổi đâu, đừng dây vào: "Du Lượng lại cảnh cáo lần nữa, trong mắt người thường chúng ta bị coi là XHĐ, nhưng thực ra là đám gian thương có chút thế lực, so với đám giang hồ thực sự kiếm tiền bằng máu thì khác gì cừu non đâu.

Đúng là người có tên như cây có bóng, vua thua thằng liều, truyền thuyết kể năm xưa Băng Thái Đao ở một dài đường sắt Trung Châu cướp bóc gian dâm như cơm bữa, đôi khi xông lên tàu, bằng vào một con dao phay đủ dọa cả toa, cướp bóc tập thể, thấy nữ nhân xinh đẹp lôi vào gian vệ sinh cưỡng hiếp tại chỗ.

Chuyện kinh động tới bộ công an, sau đó cảnh sát vũ trang phối hợp cảnh sát đường sắt truy quét suốt một năm liền mới quét sạch băng nhóm trên trăm người đó. 9 kẻ tội ác cùng cực bị xử bắn, bị án nặng trên 30 tên. Tuy nay băng đảng đó đã không còn, nhưng chuyện đám người đó từng làm đã đạt tới tầm cao mà kẻ sau này không vượt qua được, đám côn đồ như Miêu Tiểu Kính cực kỳ sùng bái, nên gật đầu vô điều kiện.

“Sai vài huynh đệ theo dõi chúng, nếu như dám giở trò, cho chúng ít đau khổ, còn máy thằng thủ hạ của Từ gia, nhét ít hàng vào xe của chúng, rồi báo cho cảnh sát chống ma túy.... Giờ lăn lộn xã hội không thể chỉ biết dựa vào nắm đấm cứng, vũ khí sắc, mà phải có nhãn quang, có đầu óc, mày chịu khó học vào.” Du Lượng dạy dỗ em rể.

Xe đi trên đại lộ Trung Châu, hòa vào dòng xe cộ nườm nượp, dù là dưới ánh mặt trời cũng luôn có tội ác và âm mưu diễn ra, ai cản nổi chứ.