← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 134 Tình hình phức tạp, lão tướng ra tay. (1)

Từ Trung Nguyên sau đó ra ngoài liền phát hiện có xe bám theo, chúng chẳng che giấu gì hết, đi cái xe nát bám sát gót bọn họ, lúc đỗ lại chờ đèn đỏ, bọn chúng còn đỗ xe ngay bên cảnh, mở kính cửa sổ ra huýt sáo trêu tức, thậm chí còn nói những lời thô bỉ với nữ nhân Từ gia.

Người Từ gia ức trào máu, có điều với đám người không tuân theo quy tắc xã hội này, có thể làm được gì họ đây? Nói thực ra thì hai bên cùng một loại người, Từ gia cũng dẫm đạp lên pháp luật đó thôi, cũng không từ thủ đoạn đó thôi, giờ tới lượt Từ Trung Nguyên sợ người ta không từ thủ đoạn với mình.

Hết cách bất đắc dĩ, lần này Từ Trung Nguyên không ngồi yên được nữa, dẫn em dâu và cháu trái mới trở về, tới thẳng Cty Viễn Thắng cầu cứu Nhâm Quan Triều, giờ không để ý tới trái phiếu được nữa rồi, an nguy mới là chuyện hàng đầu.

“Tổng giám đốc Nhâm, nể tình Viễn Thắng và Tinh Anh hợp tác với nhau nhiều năm, anh thế nào cũng phải giúp tôi một tay.” Từ Trung Nguyên vẻ mặt hết sức trang trọng, lưng thẳng tắp, có chút bức cung rồi.

“Đúng thế, tổng giám đốc Nhâm trước kia phàm là người Viễn Thắng giới thiệu tới Bắc Kinh tìm quan hệ, Từ gia chúng tôi luôn giúp đỡ chu đáo, không thể chân vừa đi qua sông đã phá cầu chứ? Chồng tôi mới nhắm mắt, chưa ngừng thở, chẳng lẽ ân tình không còn lại chút nào sao?” Cao Kế Hồng dùng khăn tay chấm chấm đôi mắt đã đỏ hoe, chấm vài cái lại nặn ra thêm được một ít nước mắt.

Từ Thừa Quý mấy hôm trước còn trợn mắt với người ta, coi khinh nhà giàu trong nước, bây giờ thân thiết gọi một tiếng chú Nhâm: “ Chú Nhâm, chuyện này nếu xảy ra ở Bắc Kinh, nhà cháu không thiếu cách, nhưng ở Trung Châu này, dù bản lĩnh bằng trời cũng không thi triển ra được. Buổi sáng cháu chuẩn bị đi xem bảo tàng quân sự mà ông nội từng kể, đang đi thì bị một cái xe hàng cọ vào, tiếp đó cả đám người vây lấy đòi tiền bồi thường... Nhà cháu liên tục xảy ra chuyện, khẳng định là có kẻ âm mưu phía sau.”

“Đúng, đúng, chúng còn tới cả khách sạn uy hiếp rồi.” Cao Kế Hồng bổ xung, lúc này trên mặt nào còn vẻ cao ngạo của người thủ đô, tiêu chuẩn vợ nhỏ bị bức hại.

Nhâm Quan Triều ngồi sau bàn làm việc cũng sắc mặt không tốt, xem ra đám quý nhân tới từ thủ đô tới nơi trời cao hoàng đế xa được nếm thử sự lợi hại của điêu dân rồi.

Giờ đám quý nhân đã hạ mình tới tận cửa cầu xin, chuyện này có nên giúp hay không đây? Giúp à, đám người kia chỉ biết đến tiền thôi, anh phá chuyện làm ăn của người ta, không tổn thất tí chút làm sao ăn nói được. Không giúp à, đám cô nhi quả mẫu này có ít giao tình với Viễn Thắng, đúng là khiến người ta khó nói lời từ chối.

Nhưng đúng là không giúp được, Viễn Thắng kinh doanh một số chuyện không thể nói ra ngoài, nhưng là thao tác ngầm giữa quan và thương thôi. Còn đám người kia dính líu tới XHĐ, căn bản không có giới hạn, ép quá chúng giết người phóng hỏa không phải không dám.

Nhâm Quan Triều vỗ vỗ trán, thở dài mấy lần, mãi mới chịu lên tiếng: "Tổng giám đốc Từ, chị dâu, mọi người trước tiên đừng hoảng loạn, chuyện này người có thân phận như chúng ta đều không xử lý được... Để tôi tìm bên công an, nhờ vài người bạn làm trung gian nói đỡ, chuyện này đang là tâm điểm chú ý, tôi nghĩ bọn chúng chưa chắc dám làm bừa đâu, có điều khả năng vẫn tốn kém chút.”

Người ta chịu giúp nghe cũng thấy an ủi phần nào, nhưng vừa nghe thấy tốn kém, Cao Kế Hồng và Từ Trung Nguyên đều có chút không vui, chẳng qua không nói ra. Từ Trung Nguyên nói: "Tổng giám đốc Nhâm, tốn ít tiền thuốc men không sao, nhưng anh biết chúng đòi bao nhiêu không? 400 vạn (~14 tỷ)... Anh nói xem, tôi có nên trả số tiền này không? Tới Thập Lý Hà tìm người là chuyện chung của mọi người, không thể nào xảy ra chuyện lại để một mình nhà tôi chịu...”

Nhâm Quan Triều đưa tay ngăn cản ngay: "Đừng, tổng giám đốc Từ, giữa chúng ta không thể có hiểu lầm được, không ai ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này. Giờ chúng ta phải ngồi xuống tính kế lâu dài, chuyện chưa có kết quả, chúng ta đã tự loạn thế trận, vậy chẳng lẽ không định làm tiếp sao, anh nói đúng không?”

“Í anh là vẫn tiếp tục làm chuyện kia sao?” Từ Trung Nguyên hỏi lại, ông ta có phần thoái chí rồi.

Nhâm Quan Triều gật đầu, đứng dậy đi qua đi lại trong văn phòng, dùng giọng điệu không xác định lắm nói: “Hiện giờ tình cảnh khó khăn của chúng ta là do con người gây ra, khả năng cơ hội tốt nhất là lần đầu tiên, mà người của anh đã lỡ... Sau đó đối phương có phòng bị, dẫn chúng ta tới trấn Thập Lý Hà không phải là bỏ trốn, mà là gây phiền toái cho chúng ta.”

“Rồi tiếp đó sự kiện xe dầu gặp tai nạn bị lật, cho đăng đầu tiên là báo ngoại tỉnh, tiếp đó là mạng internet chính là màn phản kích của y, y đang gây ra vũng lầy cực lớn khiến toàn bộ chúng ta phải lún vào, lại còn biến ra cho chúng ta rất nhiều kẻ địch.”

Đúng thế, giờ Từ Trung Nguyên đã tin vũng cạn chưa chắc không có nghiệt long ẩn thân: “ Vậy thì phải làm sao, chúng ta dù có dừng tay thì đối phương cũng không chịu bỏ qua.”

“Đúng thế, chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ rồi, theo như tin tức tôi vừa có được thì cả nhà họ đã mất tích. Điều này khiến tôi sinh ra một suy nghĩ, không biết tổng giám đốc Từ có muốn ra mặt liên hệ với đám làm dầu cống kia không?" Nhâm Quan Triều lịch sự đề nghị.

Từ Trung Nguyên cười khổ chỉ ra ngoài cửa sổ: "Không cần liên hệ, bọn chúng luôn bám theo tôi.”

“Thế thì càng tốt, nói với họ, tiền có thể cho, nếu tổng giám đốc Từ eo hẹp, số tiền này tôi bỏ, có điều phải có điều kiện, đó là phải đưa ra người hôm đó tới nhà máy dầu, đổi lấy số tiền. Nếu bọn họ đồng ý, chúng ta có thể một lực lượng, nếu không đồng ý, tôi sẽ nhờ người công an ra mặt hòa giải, tôi nghĩ chuyện này không khó đâu.... Bỏ ra 400 vạn lại có người thay chúng ta giải quyết rắc rối, anh thấy không tốt à?” Khí độ ung dung nhàn nhã của Nhâm Quan Triều làm người Từ gia thán phục.

“Được, tôi sẽ giao thiệp với chúng.” Từ Trung Nguyên gật mạnh đầu.

Đây là chiêu số lưỡng toàn kỳ mỹ, xoay chuyển tình thế làm người Từ gia phấn chấn, có khi nguy cơ lại biến thành cơ hội. Khi Nhâm Quan Triều tiễn người Từ gia xuống dưới sân, quả nhiên là thấy có kẻ trắng trợn bám theo, hắn không thèm để ý, trên đường về gọi điện cho Hạ Bội Lan, nghe thấy không có tiến triển thì thở dài.