Q3 - Chương: 135 Tình hình phức tạp, lão tướng ra tay. (2)
Khách sạn Kim Cốc Viên đường Hoa Viên.
Vừa mới đặt điện thoại của Nhâm Quan Triều xuống, Hạ Bội Lan thở dài còn não nề hơn, phó tổng Trần tay cầm hóa đơn, nhìn sơ qua thôi đã nhíu mày, một bữa ăn trưa mà mất tới 1 vạn. Hạ Bội Lan lấy thẻ ngân hàng thanh toán, tiêu tiền chẳng đau lòng, chỉ là việc thì chẳng được chút nào.
Vừa mới quay về phòng bao, phó tổng Trần đưa tay ngăn Hạ Bội Lan lại, mấy tên ăn no uống say kia ngâm nga đi ra.
Ai mà làm họ tốn kém vậy nhỉ? À, bốn người trong Trung Nguyên Ngũ Hại ấy mà, đi đầu là Đại Ngưu, tay còn xách bình Mao Đài uống dở vừa đi vừa ba hoa với đám anh em; Trình Quải bước chân loạng choạng; La Thiếu Cương mặt đỏ bừng bừng khoác vai Hoàng Quốc Cường, có thể gom góp bốn tên này vào một nhóm thật thán phục ông trời khéo sắp xếp.
Bốn vị kia đi tới gần, hai người cũng nghe thấy rõ nội dung tranh chấp của họ, Trình Quải nói khả năng là đi tìm em gái hoa khôi tán tỉnh được năm ngoái, tên là Lôi Hân Lôi, còn ở đâu hắn không biết; La Thiếu Cương không đồng ý, cho rằng Soái Lãng lên thủ đô thỉnh kinh, học tập thiết kế đồ thủ công mỹ nghệ rồi; Lão Hoàng phủ định, nói Soái Lãng làm gì thì làm chứ không có chuyện đi học, có khi trong túi dư dả rồi đi chà đạp con gái nhà lành. Đại Ngưu khinh bỉ, tìm cái thằng đó làm mẹ gì, khẳng định là ngã vào lòng em gái nào rồi, trước sau cũng về thôi.
Cả đám vừa đi vừa xô đẩy cãi vã nhau, Hạ Bội Lan điều chỉnh tâm trạng, tươi cười đi lên đón, trêu Trình Quải: "Trình Béo, đi rồi sao, không muốn uống với chị nữa?”
“Thôi, thôi, chị Hạ, tôi phục chị rồi.” Trình Quải không dám tiếp chiêu, lần trước còn nghĩ mình một chọi ba nên thua, lần này tỉnh rồi, một chọi một vẫn thua, nếu đấu với đám anh em có thua cũng chả sao, dù sao cũng được bữa say, chứ uống với nữ mà thua thì nhục lắm.
“Vậy nhớ giúp chị nhé, mọi người nữa, chuyện này nhờ mọi người.” Hạ Bội Lan nói chuyện rất thân thiết.
Đại Ngưu vỗ ngực hào sảng đáp ngay: "Yên tâm, chuyện này cứ để chúng tôi lo, nó mà về tôi sẽ xách cổ tới chỗ chị ngay.”
“Đúng, chúng tôi cùng xách cổ nó tới.... Chị Hạ trượng nghĩa như thế, sau này chị là chị của chúng tôi.” La Thiếu Cương sán tới gần.
Hoàng Quốc Cường cùng góp vui: "Hôm nào gọi cả chị Đỗ tới, để hai chị uống với nhau xem ai lợi hại.”
Đám anh em vui vẻ vỗ tay khen hay, quá hay, chị Đỗ lần này có đối thủ rồi. Hạ Bội Lan chẳng vui nổi, đám này dễ sai bảo lắm, một bữa cơm vài ba chén là không coi cô là người ngoài nữa... Nhưng mà làm người mình rồi chỉ đành cùng họ ăn uống chơi bời, không cần biết chuyện lớn cỡ nào cũng không để trong lòng.
Đám này lên xe rồi cũng không chịu yên, cái ghế cũng tranh nhau ngồi, chen lấn tranh giành, sau đó phun bọt vào mặt nhau, không khác gì bọn trẻ mẫu giáo, phó tổng Trần phải đi ra khuyên can mới yên.
Xong việc phó tổng Trần thở dài không biết tới lần thứ mấy: "Cái chuyện gì thế này không biết, tôi chiêu đãi cán bộ từ cấp huyện tới cấp bộ rồi mà chưa bao giờ cảm thấy mệt như lần này.”
Sao mà mệt? Phải lo ăn, lo chơi, lại còn can đám đó như có thể đánh nhau bất kỳ lúc nào, nói chuyện thì không cách nào tập trung vào đề tài được, vài ba câu là lệch cả cây số. Nhưng mà nói tới ăn chơi là sành lắm, hai ngày qua phó tổng Trần đưa đi mát xa hai lần, tới hội sở một lần, quy cách này tới cán bộ cấp huyện cũng mềm lòng rồi, vậy mà không nghe được một thông tin hữu hiệu nào từ đám đó.
Hạ Bội Lan có vẻ tỉnh ra: "Phó tổng Trần, tôi thấy không phải bọn họ không muốn nói đâu, mà thực sự là chẳng biết cái gì cả.”
“Tôi cũng đang nghĩ thế, chỉ là một đám lưu manh chẳng có tí tâm cơ nào, cô đối tốt với chúng một chút, chúng trả lại gấp ba... Vậy cô nói xem người kia đi đâu? Người của chúng ta tìm khắp rồi, từ trạm điện, chợ sách, khu phong cảnh, hộp đêm, kinh động tới cả Lâm Bằng Phi, không thể nào bặt vô âm tín như vậy được chứ?”
Phó tổng Trần mở cửa xe cho Hạ Bội Lan lên, ngồi vào ghế lái rồi lại lẩm bẩm: "Tiểu Hạ, chúng ta mà tìm không ra, trở về sẽ khó ăn nói, tổng giám đốc Nhâm vừa tiếp nhận công ty, chúng ta ngay cả việc nhỏ như thế mà cũng không giải quyết được, e chỗ đứng ở công ty...”
“Có cách nào chứ, Trung Châu gần chục triệu người, y chui vào ngóc ngách nào đó, chúng ta tìm sao?” Hạ Bội Lan mấy hôm trước còn rất tự tin, ở trước mặt Nhâm Quan Triều bàn mưu tính kế, ai dè thực tế chẳng được như tưởng tượng.
“Đã hơn hai giờ rồi, hay là... Chúng ta tới Phượng Nghi Hiên thử vận may?” Phó tổng Trần xem đồng hồ, không muốn về công ty sớm, thu hoạch duy nhất của họ là La Thiếu Cương nói, quan hệ giữa Soái Lãng và Phượng Nghi Hiên không tệ, hình như cùng Thịnh Tiểu San có gì đó.
Chỉ là suy đoán thôi, lúc này không còn cách nào khác, chẳng bao lâu tới Phượng Nghi Hiên. Hạ Bội Lan định xuống xe, không ngờ phó tổng Trần kéo ngay lại, đang ngạc nhiên thì thấy ông ta chỉ chỉ, thấy một nam một nữ đang đi vào Phượng Nghi Hiên. Nữ là Thịnh Tiểu San, giày bốt cao tới gối, áo khoác cộc, đội chiếc mũ che nắng, ăn mặc lúc nào cũng thời thượng, nhìn một cái là nhận ra. Còn nam thì đeo khẩu trang, được Thịnh Tiểu San mặt tươi roi rói khoác tay nói cười.
“Cô không thấy có gì lạ à?” Phó tổng Trần hỏi.
“Lạ cái gì cơ?” Hạ Bội Lan không nhận ra, ngẫm nghĩ nói: "Í anh bảo Lưu Nghĩa Minh sao vẫn chưa trốn đi à?”
“Không, ví như chúng ta là vợ chồng, tôi trúng độc, mặc dù không chí mạng, nhưng nhất thời khó mà chữa lành ngay, cô sẽ có phản ứng gì?” Phó tổng Trần hoài nghi.
“A.” Hạ Bội Lan tức thì ngây ra, có chuyện lừa gạt ở đây rồi.
Chứ không à, nhớ lại lần trước, Thịnh Tiểu San cũng ăn mặc rất đẹp, mà lần này lại còn vui vẻ thế kia, đâu giống biểu hiện một người vợ có chồng trúng độc. Mới có ba ngày từ lần vợ chồng họ tới khách sạn Sofitel thôi mà, khi đó Lưu Nghĩa Minh còn mang bộ dạng có thể lìa bỏ trần gian bất kỳ lúc nào, dù có thuốc tiên cũng chẳng thể khỏi nhanh thế chứ.
Tóm lại sự đối lập giữa hai lần gặp gỡ làm người ta thấy quá đột ngột.
“Chỉ là suy đoán thôi, dù sao trúng độc sau bao nhiêu chỉ mình hắn biết... Tôi nghe tin tức nội bộ, cảnh sát phân tích, hắn ngồi ở ghế trước, có điều hòa thổi không khí ra sau ngăn cản độc tố phát huy, về lý luận thì hắn không trúng độc hoặc trúng độc rất nhẹ, nếu không hắn không thể thoát khỏi đường cao tốc...” Phó tổng Trần hạ thấp giọng nói.
“Về công ty, tôi thấy chuyện này không đơn giản.” Hạ Bội Lan khẳng định.
Phó tổng Trần lập tức quay đầu xe, nếu thực sự là có chuyện giả vờ trúng độc thế thì biến số ngày một khó lường rồi, chuyện ngày càng vượt khỏi quỹ đạo...