Q3 - Chương: 136 Tình hình phức tạp, lão tướng ra tay. (3)
Ngày hôm đó với rất nhiều người mà nói là một ngày mây đen sầu thảm, tâm tình ai nấy như bầu trời xám xì của thành phố Trung Châu, mây đen tích lâu ngày, rốt cuộc đến trưa có tuyết lả tả rơi xuống. Tuyết không trắng mà màu xám, vì nó ngưng kết bụi bẩn và ô nhiễm của cả thành phố, khiến thành phố tuyết rơi càng phủ thêm một sắc thái u buồn.
4 giờ, một chiếc xe việt dã lắp xích chống trượt đi trên lớp tuyết mỏng, đỗ lại bên đường, Soái Thế Tài nhìn phương hướng, lại đi thêm lúc nữa, quay đầu nhìn con gái tay cầm kẹo tay cầm chocolate, đôi mắt ấm áp hạnh phúc, xoa cái đầu tròn tròn: "Nghe lời mẹ đấy, cha về ngay.”
“Cha toàn lừa người ta, lúc nào cũng là con ngủ rồi cha mới về.” Soái Anh năm nay bảy tuổi rồi, không dễ bị lừa, tin cha thà ăn thêm vài miếng chocolate còn hơn.
Soái Thế Tài cười, nói với người vợ trẻ vài câu, tay xách đồ xuống xe đóng cửa lại, cẩn thận ấn khóa điện tử. Men theo đường nhỏ tới một căn nhà cấp bốn, thuận tay lấy một que sắt ra, lách tách mở khóa đi vào trong sân.
Những kiến trúc không phép thế này dọc theo đường sắt rất nhiều, nơi này còn là ngoại ô, tụ tập lượng lớn nhân khẩu ngoại lai, bọn họ chỉ cần chỗ che thân tạm bợ thôi. Nhà làm bằng gạch vỡ gói nát, mái thì là tấm tôn mỏng, không thì chất lá khô, vải bạt che mưa, nhìn kiểu vải bạt thì biết ngay trộm vật tư trên tàu. Nhiều nhà dụng cụ còn lấy đường ray làm ra, sống gần núi ăn nhờ núi, sống gần sông kiếm từ sông mà, bất kể cuộc sống gian nan tới đâu, không thể phủ nhận trí tuệ của quần chúng luôn vĩ đại, luôn tìm ra cách sinh tồn.
Nếu ai nghĩ rằng chỉ ở chốn lầu cao xa hoa mới có trí tuệ, ở nơi rách nát chỉ toàn kẻ ngu ngốc thì sai lầm rồi.
“Có ai không?” Soái Thế Tài gọi.
“Ai đấy?” Một tiếng quát gắt gọng, vang như chuông đồng, tiếp theo đó trong nhà đi ra một đại hán vạm vỡ, tướng mạo cực kỳ có sức uy hiếp, đầu tóc như cỏ dại được búi tùy tiện, mắt trái có hai vết chém xiên xiên như con rết đỏ bò lên mặt, gương mặt hết sức mất đối xứng, làm người ta khiếp sợ.
Ấy thế mà vừa nhìn thấy Soái Thế Tài thân hình như hùng sư kia lại hơi hơi hạ xuống, tránh sang bên: "Soái lão ca, mời mời.”
Soái Thế Tài xách đồ vào nhà, không gian chật hẹp ẩm thấp, còn có mùi ẩm mốc, ông chẳng tỏ ra không quen: "Ông già khỏe chứ?”
“Thì vấn thế, nói chung là lửng lơ dở sống dở chết.” Đại hán có vẻ áy náy nói.
Soái Thế Tài đi vào gian trong, thấy ông già gần đất xa trời, ho hắng suốt, thấy Soái Thế Tài tới thì vất vả ngồi dậy, nói chuyện chẳng lưu loát, nắm chặt tay Lão Soái, tựa hồ có muôn vàn lời muốn nói. Lão Soái vỗ tay an ủi: "Thành lão, chú yên tâm, con chú giờ làm công nhân rồi, không phạm tội gì cả.”
Đặt quà trong tay xuống, là mấy chai sữa ong chúa, ngồi ở gian trong trò chuyện với ông già chừng nửa tiếng rồi ra ngoài. Phòng chật chội nên đại hán kia ở ngoài không vào theo, đã đun cốc nước nóng, đưa Soái Thế Tài, Soái Thế Tài nhận lấy cười nói: "Lão Đao, lần này phải cám ơn cậu.”
“Đừng, đừng, Soái lão ca, bao năm qua không có anh thi thoảng chạy qua quan tâm ông già nhà tôi, tôi sợ là không còn thấy ông ấy nữa.” Đại hán lúng túng xua tay, ân tình này có trả cả đời không hết.
“Tôi bắt cậu mà, nên làm thôi.” Soái Thế Tài đã không còn sự cứng rắn đanh thép năm xưa nữa rồi, giọng nói hiền hòa như trưởng bối.
“Tôi đáng tội, ngồi tù 12 năm, nhưng mà nhặt lại được cái mạng. Soái lão ca, đừng nói là mấy thằng gian thương, dù là hổ, tôi cũng bẻ răng nó... Anh có chuyện gì cứ sai bảo.” Đại hán nói với vẻ uể oải, đâu còn hào khí năm nào dao cầm trong tay dám tung hoành Trung Châu, thế nhưng sắt thép trong xương vẫn còn, lời nói ra không ai dám nghi ngờ.
Soái Thế tài bùi ngùi cảm xúc, người này chẳng phải ai khác chính là một trong số đầu lĩnh của băng Thái Đao năm xưa, mười mấy năm ngồi tù đã được mài rũ thêm trầm ổn âm u rồi, loại người này mãi mãi chẳng thể đi lên chính đạo. Châm chước một lúc Soái Thế Tài lấy ra một cọc tiền đặt lên bàn nát bên cửa: “Cậu đã làm xong rồi, chúng ta cứ theo quy củ làm việc, không thể để cậu làm không công. Lão Đao, nói thật đi, cậu ra tù một năm rồi, thời gian qua thật thà làm việc ở đường sắt, sắp không nhịn nổi rồi chứ gì?”
Không thừa nhận cũng không phủ định, cái xẹo cũ co giật, Lão Đao biết không lừa được vị cảnh sát già này, mãi mới nói: "Soái lão ca, anh đừng khuyên tôi, tôi cũng không gây phiền phức cho anh đâu.”
“Không phiền gì cả, tôi lui về rồi, giờ tới đơn vị chỉ đọc báo uống trà thôi... Tôi biết cậu chẳng theo chính đạo được, đã biết rồi còn phí nước bọt làm gi? Chỉ nhắc cậu, ông già ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu chẳng dễ, cậu ngồi tù 12 năm, ông ấy nhặt đồng nát 12 năm không quên nhờ tôi gửi tiền vào tù cho cậu, cậu còn lương tâm thì đợi ông ấy nhắm mắt rồi hẵng làm gì thì làm, đừng để ông ấy lo thêm.... Ông ấy chẳng được bao lâu nữa.” Soái Thế Tài nói câu này xong cũng không nhiều lời, đặt cốc nước xuống rồi đi.
Đại hán cầm cọc tiền ngây ra, lúc sau mới sực tỉnh chạy ra ngoài không thấy Soái Thế Tài đâu nữa, cung kính dập đầu..
Xe chòng chành đi qua mặt đất mấp mô, Soái Anh say sưa chơi điện thoại của mẹ, Sở Triết Hồng thi thoảng lại nhìn chồng, Soái Thế Tài vô tình thấy qua gương chiếu hậu, cười hỏi: "Sao thế, cứ nhìn anh nãy giờ?”
“Thế Tài, lần này có phải anh đi hơi xa rồi không?” Sở Triết Hồng nhắc nhở, dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ đoán ra được không ít, bao gồm cả đại hán mà Soái Thế Tài vừa tới nhà.
“Đợi rời khỏi Trung Châu, anh sẽ đem toàn bộ nói với em... Cả đời làm cảnh sát, anh thấy lần này là thống khoái nhất, so với năm xưa được huân chương chiến công hạng nhất còn cao hứng hơn. Hừ, cái đám làm dầu cống đó tới lúc trả giá rồi.” Soái Thế Tài quả nhiên là cực kỳ đắc ý.
“Người vừa rồi anh tới nhà là ai?”
“Em đừng đoán, một người ra tù, chắc em nghe nói rồi, Thành Hiếu Trung là đầu lĩnh băng Thái Đao năm xưa, biệt hiệu Lão Đao... Anh biết em nhất định sẽ trách anh qua lại với loại người này, nhưng đành chịu, đôi khi có những kẻ đứng trên cả pháp luật, bạo lực là thứ duy nhất làm chúng kiêng kỵ, cảnh sát không có sức uy hiếp với chúng.”
“Vẫn là vì chuyện của Soái Lãng à?” Sở Triết Hồng biết, chỉ có một nguyên nhân khiến chồng mình từ bỏ nguyên tắc.
“Đúng thế... Nhưng lần này không phải nó sai, anh làm cha thật thất bại, không dạy dỗ tốt con mình; làm cảnh sát cũng rất thất bại, sắp nghỉ hưu rồi danh dự khó giữ. Ba mươi năm làm cảnh sát, đôi mắt này không phân nổi rõ đúng sai tốt xấu nữa.”
“Lão Đao ngồi tù 12 năm, giờ đi ra vung tay một tiếng vẫn tụ tập được một đám ác nhân không sợ chết tụ tập xung quanh... Còn anh, ha ha ha, công lao hiển hách thật, nhưng ông già lùi về tuyến hai rồi, lời nói không còn giá trị.”
“Năm xưa làm cảnh sát, anh lập chí trừ gian diệt ác, bảo vệ bình an một phương... Thế nhưng lại phải trơ mắt nhìn quy tắc bị dẫm đạp dưới chân, chế độ bị phá tan nát, nhân nghĩa không còn... Mà những nhân tố thiếu ổn định nhất lại không phải do tội phạm tạo thành.... Thôi, không nói nữa, nếu không anh lại hoài nghi mấy chục năm phấn đấu, nghi ngờ nguyên tắc của mình.”
Soái Thế Tài có vẻ tâm tình tốt lắm, đánh vô lăng ra đường quốc lộ, nhìn con gái đang chơi game quên trời đất: "Anh đảm bảo đây là lần đầu, cũng là lần cuối.”
Sở Triết Hồng không trách mà còn hỏi kỳ quái: "Xì, nếu không vì em và Anh Tử, anh thế nào cũng không chỉ có một lần chứ gì?”
“Đương nhiên, không nhận thằng nhãi thối tha đó cũng được, chứ vợ và con gái sao anh nỡ bỏ. Lần này cả nhà ta đi du lịch, anh làm tháp tùng chuyên nghiệp, trả hết toàn bộ lần nợ cho em, ha ha ha.”
“Già không nên nết, thật giống nhau.”
Chồng già vợ trẻ, không trách móc, không hỏi nhiều, chỉ có sự ấm áp lan tỏa trong xe...