← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 137 Tình chàng ý thiếp, cười nói giải đố. (1)

“Lợi hại... Cái lão già này, không nhìn ra, chiêu này sao làm được thế?” Trước sạp báo, tuyết rơi đầy trời, Soái Lãng che người kín mít xem mười mấy loại báo, rốt cuộc cũng thấy nội dung mình muốn thấy.

(Tin đồn dầu cống được thừa nhận, nhiều nhân tố khiến lời hứa của chính phủ trở nên vô nghĩa), (Vạch trần tấm màn đen dầu cống đưa lên bàn ăn), (Một lời nói thật: Vì che giấu quá sâu, hay là ngó lơ bỏ mặc)... Nhìn sơ sơ qua một lượt mấy tờ báo hùa theo, Soái Lãng bị một tờ báo chính thống thu hút, tiêu đề là (Tổng đội trị an Sở công an bố trí công tác "đánh chết bốn hại", nghi phạm ổ gia công dầu cống tăng lên 64 người), tiêu đề lớn màu đen chiếm nửa tờ báo, nội dung là phía cảnh sát thống nhất hành động, tra xét hang ổ dầu cống che giấu đã lâu ở trấn Thập Lý Hà, tìm ra thành phẩm bán thành phẩm bao nhiêu v...v..v...

Soái Lãng xem mà mắt sáng lên, thi thoảng tấm tắc thốt lên: "Ngầu, ngầu, vẫn là lão già bẩn nhất, chọc thủng trời luôn rồi.”

Lão già này là ai? Cái từ thốt lên không có ý xấu đâu, là thán phục đấy, chính là cha y, sở dĩ làm Soái Lãng kinh ngạc là vì căn bản không biết cha mình ra tay thế nào, hôm đó chỉ gọi điện kể đâu đuôi sự việc với cha, không ngờ sau đó xảy ra chuyện lớn như thế.

Về lý luận mà nói loại kinh doanh bẩn dính líu tới lợi ích địa phương này khó bị vạch trần, đừng nói nà bị lật cả ổ như thế, nếu nhìn quá trình nghĩ ra kết quả thì không khó, nhưng nhìn kết quả tưởng tượng quá trình thì khó khăn lớn thứ chả đùa, làm Soái Lãng phải đánh giá lại cha mình.

“Này, cậu có mua hay không thế?” Một tiếng quát vang lên cắt ngang Soái Lãng đang không ngừng bới hết tờ báo nọ tới tờ báo kia.

Soái Lãng ngẩng đầu lên thấy chú bán báo đang trừng trừng nhìn mình, nhớ ra mình xem nửa ngày trời không mua tờ nào là không đúng, cười toe toét gật đầu: "Mua chứ, cháu mua hết.”

Nói rồi kẹp báo vào nách, lấy ra tờ 100 ném lên sạp báo: "Không phải trả lại, này chú, bộ dạng nổi giận của chú đẹp trai thật đấy, nhưng không bằng cha cháu đâu, vì ông ấy họ Soái, ha ha ha …”

Ông chú bán báo bị bộ dạng khùng điên của Soái Lãng làm chả hiểu gì, vội cầm láy tờ tiền soi xem một lúc mới xác nhận không phải tiền giả, định cám ơn thì chàng trai đó đi lên chiếc xe có chữ "công trình đường sắt", cái xe đó cũng đỗ ở đó lâu rồi.

Lên xe, khởi động xe, Soái Lãng quay đầu nhìn Trâu Hiểu Lộ mắt phượng má hồng, xinh đẹp ướt át, lòng ngứa ngáy muốn ghé tới hôn một cái. Không ngờ Trâu Hiểu Lộ tâm tình không tốt dùng ngón tay đẩy mặt sang bên, Soái Lãng chẳng để ý, cười ha hả ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế lại, hứng thú lật đống báo xem rất chuyên tâm, thậm chí mặc kệ mỹ nhân ở bên.

Ba ngày rồi, trừ ăn, trừ đi dạo, trừ làm tình thì chẳng làm gì cả, Trâu Hiểu Lộ cũng không biết Soái Lãng đang đợi cái gì, mỗi lần không nén nổi tò mò muốn hỏi, kết quả lại thôi. Đã nói là cùng tiến cùng lui rồi, đã nói mình không muốn biết, nói hay không là ở y rồi, khi nói ra thì đúng là thật lòng, nhưng mà cứ bị treo lửng lửng lơ lơ thế này tư vị chẳng dễ chịu.

Hai ngày qua cũng không phải hoàn toàn nhàn rỗi, Trâu Hiểu Lộ đem tình huống biết được tổng kết lại, càng tổng kết càng chẳng ra được tí đầu mối nào, rồi lại như bao lần trước, hoài nghi số tài sản này có tồn tại không.

Mắt lặng lẽ chuyển động, đôi mắt Trâu Hiểu Lộ từ sổ tay di chuyển tới mặt Soái Lãng, da đen xì xì, lông mày rậm như sâu róm, mỗi một nét mặt hiện ra đều có chút vô lại, nụ cười trong lúc vô tình lộ ra làm người ta nhìn thế nào cũng không tin là người tử tế.

Nan nhân này quá bình thường, không xấu cũng chẳng đẹp, thực sự quá bình thường, đừng nói ở Bắc Kinh, dù là ở Trung Châu cũng là thứ hàng đầy ra ngoài đường... Vậy mà sao tối hôm đó mình lại cam tâm tình nguyện trao thân cho y chứ?

Trâu Hiểu Lộ khẽ cắn môi dưới, giống rất nhiều nữ nhân, sau khi trải nghiệm qua sung sướng đó, luôn cảm thấy trong sung sướng còn rất nhiều tiếc nuối, vì như người bên cạnh, dáng không cao, chẳng cao bằng mình; đã không đẹp trai lại có cả đống thói hư tật xấu; ăn nói chẳng văn nhã đã đành, còn thích nói lời thô tục.

Đúng rồi, thói xấu lớn nhất lại tái phạm rồi, nhìn Soái Lãng vô thức sờ túi lấy điếu thuốc đưa lên miệng, lại lục lọi bật lửa, Trâu Hiểu lộ tích tắc bộc phát, đưa tay giật điếu thuốc trên miệng ném ra ngoài cửa sổ, còn chưa hả lục cả gói thuốc, vươn tay vứt thật xa.

Soái Lãng la toáng lên: "Làm gì thế, vừa mới mua, chỉ hút một điếu, những 20 đồng...”

Về lý luận anh đây là người không nể nang gì hết, cần tranh đấu là không khách khí, ai ngờ người kia càng không khách khí hơn, vứt đồ của người ta rồi lại còn cao ngạo nâng cằm thách thức. Soái Lãng nhìn một cái bật cười, chuyển sang biểu dương: "Ừm, mỹ nữ biết quan tâm tới anh, vứt tốt lắm, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

Nói xong y lại chuyên tâm xem báo, thế là Trâu Hiểu Lộ không nhịn được, cướp luôn cả báo, Soái Lãng bất lực nói: "Sao thế, xem báo đâu có hại cho sức khỏe?”

“Anh đừng giả vờ với tôi, có phải là anh luôn lừa tôi không?” Trâu Hiểu Lộ tức giận nói.

“Lừa cô á, tôi lừa cô cái gì?” Soái Lãng ngẩn ra, không hiểu vì sao em gái này lại đột nhiên lại nổi giận như thế, hai ngày qua bọn họ trên đường tình chàng ý thiếp, kêu sung sướng đến thế cơ mà.

“Lừa...” Trâu Hiểu Lộ hậm hực một lúc mới nói tiếp: "Tôi hoài nghi anh căn bản chẳng biết cái gì, tất cả chuyện anh làm là vì chỉ muốn lừa tôi lên giường.”

Hả? Soái Lãng nghẹn luôn, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười phá lên: "Oa, cuối cùng cũng bị cô phát hiện, vậy lúc ở trên giường cô đã làm gì? Đêm qua lúc tôi mệt muốn ngủ rồi là ai rủ rê tiếp đi, lại còn chú động dùng miệng giúp tôi... Á á....”

Trâu Hiểu Lộ bị nói cho xấu hổ tới tức giận luôn, kéo tay Soái Lãng ra sau lưng bẻ cho y la oai oái, nhưng lửa giận lẫn bực bội trong lòng không phát tiết được, có chút giận dỗi cất laptop vào trong túi: "Anh là thứ khốn kiếp, biết ngay anh không tử tế gì, nam nhân chẳng có kẻ nào là tử tế.”