Q3 - Chương: 138 Tình chàng ý thiếp, cười nói giải đố. (2)
Ai oán, sầu não, hối hận vì gửi gắm nhầm người? Hay nỗi buồn vì tương lai mơ hồ, nữ nhân là động vật cảm tính hết sức phức tạp làm Soái Lãng không nhìn thấu: "Này này này, tôi bảo này, không phải cô thực sự chuẩn bị gả cho tôi chứ? Hai ngày sung sướng thôi mà không chịu nổi nữa rồi à? Đây là lần duy nhất trong cuộc đời này có cô gái chủ động cầu hôn tôi đấy.”
Trâu Hiểu Lộ đối diện với ánh mắt Soái Lãng, thấy y nói trịnh trọng, cả bụng tức không phát tiết ra được, vì thực sự không biết lúc nào y nói thật, lúc nào là y nói dối, lườm một cái: "Bằng vào anh ấy à, tôi chỉ sợ khi nào đó anh thiếu tiền, dám đem tôi ra bán... Soái Lãng tôi không ngại giữa chúng ta xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng tôi cực ghét anh chẳng làm cái gì cả, suốt cả ngày lông bông như thế, là nam nhân phải có mục đích, có chí tiến thủ chứ.”
“Làm rồi mà, tôi làm rất nhiều ấy chứ?” Soái Lãng ngạc nhiên.
“Anh làm cái gì chứ? Đi dạo phố, vào quán ăn, xem chợ hoa... Chẳng làm chuyện gì ra hồn.” Trâu Hiểu Lộ tổng kết công tác hai ngày qua.
“Tôi làm rất nhiều, cô không nhớ à?” Giọng Soái Lãng không giống đùa.
“Thế à? Trừ những cái này anh còn làm gì nữa?”
“Làm tình ấy, làm rất nhiều lần... Ui, ui mệt quá.”
“Tôi...” Trâu Hiểu Lộ hận không thể giết quách tên này đi cho rồi, nhéo tay Soái Lãng, giận dỗi rồi, mở cửa xe muốn đi.
Soái Lãng thấy đùa hơi quá trớn làm giai nhân giận rồi, vội kéo lại: "Đợi đã, câu đố sắp được giải cô đi lúc này không tiếc à?”
“Anh đừng hòng lừa tôi.” Trâu Hiểu Lộ quay ngoắt đầu đi, không tin lời Soái Lãng nữa.
“Vậy chúng ta bỗng dưng lại tới đây, cô không thấy lạ à?” Soái Lãng thần bí nói.
Trâu Hiểu Lộ lúc này mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, một con phố cổ, rất hẹp, trừ những cửa hiệu san sát ven đường là những viện tử độc lập, những chiếc ngõ nhỏ sâu hun hút, đường dây điện chằng chịt đan xen dưới gió tuyết, trông như một mê cung. Cô quay đầu lại nhìn y, lấy giọng điệu cô cho rằng nghiêm túc hết mức có thể nói: "Cho anh một cơ hội thuyết phục tôi, nếu không hôm nay tôi ra sân bay về Bắc Kinh, sau này anh đừng mong gặp lại tôi nữa.”
“Không thành vấn đề, có điều trước khi thuyết phục cô, tôi cũng cho cô một cơ hội.” Soái Lãng thu lại vẻ đùa cợt: "Cho tôi biết, cô ở lại vì thích tôi hay vì thích số di sản sắp có được.”
Trâu Hiểu Lộ môi vừa cử động, Soái Lãng đặt tay lên đó: "Đừng lừa tôi, tôi là kẻ lừa đảo, cô không qua mắt được tôi đâu.”
Câu hỏi này thật khó trả lời, Trâu Hiểu Lộ thực sự không rõ là mình thích ở bên cạnh Soái Lãng hay vì thích số tài sản liên hệ với y. Vì chuyện phát triển quá đột ngột, lại dính dáng tới quan hệ giường chiếu không rõ ràng, làm sao trả lời đây?
Trâu Hiểu Lộ vừa nghĩ vừa nhìn đôi mắt sáng đen láy như cả bầu trời sao sâu hun hút, đột nhiên trái tim rung động, mỗi lần lên tới cao trào qua đi, từ thể xác lẫn linh hồn đều đạt được thỏa mãn lớn, Soái Lãng đều hôn cô thật sâu nhìn cô rất lâu, khiến cô cảm thụ được tình ý của nam nhân đối diện, khiến chuyện hai người kết hợp có cả thăng hoa tình cảm, làm cô ngây ngất. Cho nên dù khinh bỉ hành vi của y, nhưng cô lại không nỡ từ chối tấm chân tình kia.
Là thật sao?
Trâu Hiểu Lộ lại lần nữa tự hỏi bản thân, cử chỉ không liên quan tới lời nói dối đó khiến cô cảm giác được đối phương thực sự có ý định nghiêm túc, nhưng giống cô, vì chuyện quá nhanh mà không chắc về đối phương.
Dù thế Trâu Hiểu Lộ vẫn rất lý trí, né tránh ánh mắt nóng bỏng chờ mong đó: “Tôi chưa bao giờ che giấu khát vọng của mình với vật chất, anh không cần xác thực, tôi là cô gái mê tiền.... Có điều anh phải rõ, dù số di sản đó tới tay anh, tôi chưa chắc gả cho anh đâu, nói cách khác, dù chúng ta không tìm thấy gì, tôi chưa chắc không thể gả cho anh. Đây là hai khái niệm, anh đừng lẫn lộn, vì sao tôi ở lại bên cạnh anh, tôi nói là vì tôi thích cảm giác khi ở cạnh anh, anh có tin không?”
“Tin.” Soái Lãng gật đầu, ít nhất vui vẻ được một nửa: "Cô trả lời rất giảo hoạt, có điều tôi thích cô gái vừa khôn ngoan lại thắng thắn như thế, vậy chúng ta hãy cứ để mọi chuyện tự nhiên, không cần ép bản thân đi theo khuôn sáo nào. Giờ tới tôi, thực ra đơn giản lắm, di sản chúng ta cần tìm không phải là thứ đồ vật nào hết, mà là một con người.”
“Một người sao?” Trâu Hiểu Lộ ngồi thẳng dậy, không ngờ chuyện thay đổi kịch tính như trong phim.
“Ừ, cô mở laptop ra đi.” Soái Lãng bảo Trâu Hiểu Lộ lấy laptop ra, bên trong đó có lượng lớn tư liệu Từ Tiến Đĩnh lưu trữ, lật tới tung tích Đoan Mộc Giới Bình ở Trung Châu thể hiện trên bản đồ.
“Tất cả những địa điểm trên đây đều không phải mục tiêu, vì sao? Cô xem tư liệu Hoàng Tông Thắng có được, chủ yếu từ lời khai của Từ Phượng Phi và hai tên vệ sĩ. Đoan Mộc Giới Bình ngay trong đêm đầu tiên về Trung Châu liền đón Từ Phượng Phi đã tới trước ở cách đường cao tốc không xa, sau đó tới nghĩa trang Bắc Mang.”
“Tiếp sau đó nữa đưa Từ Phượng Phi về tòa nhà Bưu Điện, đêm hôm đó hắn không mang theo vệ sĩ, không rõ tung tích... Tiếp đó hắn gần như không rời khỏi tầm mắt vệ sĩ và Từ Phượng Phi, họ ở biệt thự Sâm Đào rồi thuê phòng ở khu tập thể chính phủ, tới Huỳnh Dương một khoảng thời gian, kế đó là trấn Tương Trang, cuối cùng về Trung Châu và sa lưới... Vậy đêm hôm đó cô nghĩ hắn đi đâu? Không phải tới hộp đêm tìm gái chứ?”
Trâu Hiểu Lộ phản bác: "Anh cũng không thể nào khẳng định là hắn đi gặp ai được.”
“Đúng, chứng cứ không đầy đủ.” Soái Lãng thừa nhận rồi tiếp tục: "Thứ hai, cổ vật giấu ở nghĩa trang là cạm bẫy, theo như tôi điều tra, nơi đó được mua từ một năm trước, vậy tôi hỏi cô, Giang Thành Từ là ai, chẳng lẽ Đoan Mộc Giới Bình lại tự mình đi bố trí cạm bẫy.”
“Thì thủ hạ của Đoan Mộc Giới Bình làm chứ sao nữa.” Trâu Hiểu Lộ đáp hết sức đương nhiên.
“Cô em à, động não một chút có được không? Số cổ vật đó giá trị ra sao không đánh giá nổi, cha tôi nói nhiều món là văn vật cấp A phải đưa vào viện bảo tàng quốc gia đấy, cô nghĩ tên thủ hạ nào chịu nổi cám dỗ đó chứ?”