Q3 - Chương: 139 Tình chàng ý thiếp, cười nói giải đố. (3)
A, đây đúng là một vấn đề mà Trâu Hiểu Lộ chưa nghĩ tới, đúng rồi, đến cả đám ông chủ lớn còn chẳng kiềm lòng được, Đoan Mộc Giới Bình phải giao cho người hắn tin tưởng cỡ nào chứ?
“Có thể gửi gắm số cố vật giá trị không đong đếm được đó thì không phải là người bình thường, ai nhìn thấy chẳng thèm khát chứ? Đoan Mộc Giới Bình lại còn là kẻ đa nghi, đám vệ sĩ thủ hạ đi theo ai biết thân phận của hắn đâu, vậy đây ít nhất phải là đồng bọn của hắn, hắn có tên đồng bọn lợi hại chưa lộ diện ở Trung Châu...” Soái Lãng khẳng định chắc nịch.
Thế nhưng Trâu Hiểu Lộ mặt hoa tái mét, sở dĩ bao nhiêu người dám nối nhau đổ xô đi tìm di sản của Đoan Mộc Giới Bình vì hắn chết rồi, nhưng nếu còn đồng bọn của hắn giấu mặt ngoài kia, vậy thì thì nguy hiểm lắm chứ không phải chuyện giỡn chơi đâu, bất giác nắm lấy tay Soái Lãng.
Soái Lãng vỗ vỗ tay cô an ủi: "Có anh đây, đừng sợ.”
“Xì...” Trâu Hiểu Lộ lập tức buông tay xì khinh bỉ, lập tức lại bị câu đó mới thu hút, nghĩ tới điểm mấu chốt: "Tên đồng bọn này chết rồi thì sao? Đoan Mộc Giới Bình có thói quen mượn đao giết người, dùng xong là bỏ mà... Đúng, tôi nghĩ tới một người có khả năng nhất, ông già Vương Tu Nhượng, không phải bỗng nhiên bị giết à? Nói không chừng đó là Giang Thành Từ, làm xong liền bị giết.”
“Không đúng, thời gian Vương Tu Nhượng bị giết là tháng 10, khi đó cạm bẫy ở nghĩa trang đã nằm yên đó mấy tháng rồi. Hắn giết Vương Tu Nhượng vì nguyên nhân khác, với lại tôi biết ông già đó, tham tiền lắm, ngay cả tiền người chết còn tham, sao Đoan Mộc Giới Bình có thể chọn ông ta, có người khác.”
“Ai mới được chứ, đâu thể ngồi bỗng dưng tưởng tượng ra, phải có bằng chứng.”
“Đúng như thế, vì thế không chỉ cần một bằng chứng mà cần nhiều bằng chứng đối chiếu xác thực lẫn nhau mới có thể phán đoán chính xác...” Soái Lãng đang lắp ghép từng mẩu tin tức nhỏ với nhau.
Trâu Hiểu Lộ hồi hộp, đây là tiến triển lớn, ít nhất trước đó đám tổng giám đốc kia chưa từng nghĩ tới, bọn họ chỉ nghĩ tới đào kho báu thôi, mọi sự chú ý dồn vào Soái Lãng.
Quả nhiên như Soái Lãng nói, ai nhảy vào cuộc là sai rồi, té ra y biết ngay từ đầu, ánh mắt Trâu Hiểu Lộ si mê thêm một phần, không thể phủ nhận nam nhân có trí tuệ rất có sức hút: "Chúng tôi cũng nhiều lần phân tích con người Đoan Mộc Giới Bình, hắn là kẻ phàm làm việc gì cũng tính sẵn đường lui, nếu như hắn mang theo số tài sản đó trên người thì càng phải chuẩn bị đường lui trước. Nhưng họ chỉ nghĩ tới số tài sản này đặt ở nơi thuận tiện để lấy khi rút lui, chứ không nghĩ tới đó có khả năng là một con người, làm sao tìm ra đây?”
“Vẫn ở chỗ cũ.”
“Anh nói... Nghĩa trang à?”
“Đó là lối suy nghĩ của đám Từ Trung Nguyên, thủ pháp của Đoan Mộc Giới Bình là đặt ngay trước mắt mà không ai thấy.” Soái Lãng lắc đầu.
“Vậy chính xác là ở đâu?” Trâu Hiểu Lộ nóng ruột lắm rồi, với lại ở bên Soái Lãng, cô cũng lười suy nghĩ, ai bảo y thông minh như thế, mấy cái đầu gộp lại chẳng bằng y.
Soái Lãng chép miệng: "Tôi nói rồi đấy, chính là Giang Thành Từ.
Trâu Hiểu Lộ ngớ ra: "Vẫn ở trong bài từ đó à?”
“Ha ha ha, rốt cuộc cô cũng thông minh một lần.” Soái Lãng nửa khen nửa trêu.
Trâu Hiểu Lộ bế tắc, ai cũng nghi ngờ bài thơ đó, cô nghiền ngẫm vô số lần, đọc xuôi đọc ngược, ghép vần ghép chữ, rốt cuộc có nhìn ra cái gì đâu?
“Đây là bài từ nhớ thương vợ đầu tiên, cũng là tuyệt tác trong điếu văn, thuần thủ pháp miêu tả chân phương, ngay cả người như tôi cũng hiểu được. Theo như một vị giáo sư giảng, bài từ này tự nhiên chân thực, không có dấu vết trau chuốt câu từ, là chân tình thật sự của một người toát ra nên mới thành tuyệt xướng thiên cổ....”
Soái Lãng chẳng có mấy cơ hội để khoe khoang chút trình độ văn hóa ít ỏi của mình, đây là tri thức moi được ở chỗ ông nội của Vương Tuyết Na, nhờ bài giảng tối hôm đó Soái Lãng đã giải được câu đố, thời gian qua y chỉ đi xác minh mà thôi.
Phân tích này nói ra Trâu Hiểu Lộ thi thoảng chớp đôi mắt đẹp, ánh mắt tựa tiểu thư chốn khuê các nhìn thấy càng công tử tiêu sái ngâm thơ đi qua dưới cửa sổ khuê phòng.
Soái Lãng lên mặt chỉ bảo: "Đã hiểu chưa, bài thơ này Tô Đông Pha tế vợ đã mất, Đoan Mộc Giới Bình dùng liền có chỗ không được hài hòa.”
Trâu Hiểu Lộ kiến thức hơn Soái Lãng mấy lần, hơn nữa nghiền ngẫm bài thơ đã lâu lập tức nói ra: "Tiểu hiên song, chính sơ trang (trước hiên cửa sổ nhỏ, đang chải đầu)... Chẳng lẽ đây cũng chính là cái tên, vợ của Tô Đông Pha là....”
Nói tới đó cô vội vàng lên mạng tìm kiếm.
Soái Lãng tiết kiệm công sức cho cô: "Vương Phất, đúng không?”
“Đúng rồi, người vợ đã mất của Tô Đông Pha tên là Vương Phất.” Trâu Hiểu Lộ hồi hộp, song cô không dám khẳng định có đúng không, vì đơn giản quá mức, chính vì sự đơn giản này mà người tên Giang Thành Từ bị bỏ qua, khi cái tên đó bị phát hiện, ai có thể nghĩ tới một cái tên khác là mục tiêu.
Soái Lãng lấy trong túi ra một tờ giấy photo, trải trước mặt Trâu Hiểu Lộ: "Còn nhớ ngày hôm đó chúng ta gặp nhau ở thư viện tỉnh không? Cô tra cuộc đời Đoan Mộc Lương Trạch, còn tôi tra lịch sử Đh Trung Châu, tôi nghĩ nếu như có người biết được câu chuyện của Đoan Mộc Giới Bình, ngưỡng mộ cha hắn, thương hại hắn, sẽ đồng ý giúp hắn...”
“Mà người này khả năng là học trò của Đoan Mộc Lương Trạch, một người đã sống qua thời đại đó, nhưng không thể quá già để giúp hắn. Cô nhớ không, cả cảnh sát cũng không tra ra, Đoan Mộc Giới Bình làm sao sống được qua thời thiếu niên, khi đó người chết đầy ra đó, một đứa trẻ không cha mẹ thân thích, nếu không tiếp tế sao sống nổi? Nên tôi tiếp tục tra học sinh tốt nghiệp khoa khảo cổ... Chuỗi chứng cứ tới đây khớp một cách hoàn chỉnh rồi.”
Khớp rồi à, Trâu Hiểu Lộ nhìn nhanh qua tờ giấy chi chít những cái tên, trong số sinh viên khóa 57 này, đúng là có một người tên Vương Phất, cô thở phào nhẹ người đồng thời vui sướng hiện lên trên mặt.
Soái Lãng than thở: "Một bí mật kinh thiên như vậy mà không đổi được một nụ hôn kích động à? Thậm chí một lời khen cũng không có.”