← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 140 Tình chàng ý thiếp, cười nói giải đố. (4)

“Thôi đi, còn chưa biết thật giả mà.” Trâu Hiểu Lộ nói cùng với một nụ cười, rồi lập tức lại biến sắc mặt mắng: "Anh sớm giải được câu đố rồi còn giả thần giả quỷ, ngày ngày làm tôi theo anh lang thang là sao?”

“Cô không hiểu rồi, không quấy đục nước lên, một đống cái đuôi bám theo sau lưng, tôi nào dám tới. Với lại cũng cần thời gian chứ, 50 năm qua rồi, người này nếu còn cũng gần 70 rồi, tìm rất lâu mới tìm ra cái ngõ này, nói ra cũng bực, trước kia tôi ở trong ngõ Quang Minh Đại Đông Quan, cách chưa tới 10 km, còn tới nơi này dán quảng cáo...”

Soái Lãng than thở, đây gọi là đi mòn gót sắt vô tích sự, có được lại chẳng tốn công, nơi ở của Vương Phất 50 năm không thay đổi. Đây là cái tên bình thường lại không bình thường, ở Trung Châu có 10 người trùng tên, trong đó vì nhân tố tuổi tác còn lại ba người, tra một phát là ra.

Tra thế nào thì Soái Lãng giữ kín như bưng, có điều nhìn Trâu Hiểu Lộ ở bên hớn ha hớn hở, từ buồn chuyển sang vui, lại chuyển đề tài: "Này đừng để ý nhé, vừa rồi tôi hỏi cô có thích tôi hay không là có nguyên nhân đấy.”

“Nguyên nhân gì?” Trâu Hiểu Lộ cố ý làm ra vẻ khinh bỉ.

“Ý của tôi là, nếu như cô thích tôi, vậy sẽ không phải thất vọng, ít nhất là còn có người mà; nhưng nếu cô thuần túy chỉ vì số tài sản kia, rất có khả năng sẽ thất vọng, vì chỉ có người mà chưa chắc có tài sản.”

“Chẳng lẽ anh không hề muốn số tài sản khả năng tồn tại đó, đừng vờ vịt nữa, anh mà là người thanh cao à?”

“Kỳ thực thứ tôi muốn có thì đã có được rồi, tôi không hề tiếc nuối.... Có điều giờ tôi lại sợ thấy cô thất vọng và tiếc nuối, tôi biết cô sẽ chẳng một lòng thích người như tôi, nhưng tôi vẫn không muốn nhìn cô thất vọng. Thế này đi, nếu thực sự không có gì, tôi sẽ kiếm cho cô chút đầu tư, không nhiều, song không tới mức phải sống chật vật.”

Soái Lãng nhẹ nhàng nói, còn chưa dứt lời bất thình lình Trâu Hiểu Lộ đã nhoài người tới, gió thơm bất ngờ, môi bị Trâu Hiểu Lộ lấp lấy, cô gái luôn thích lãng mạn này bỗng trở nên hoang dại, ôm mặt Soái Lãng hôn nồng nhiệt, vừa ngọt ngào lại có chút gì đó chan chát...

Hai người quấn lấy nhau trong xe rất lâu, lúc thình lình tách ra, hai má Trâu Hiểu Lộ đỏ au như uống rượu, cảm xúc chưa lắng dịu, lại hôn Soái Lãng cái nữa, hai tay quấn cổ y, nũng nịu: "Chúng ta đi thôi.”

“Đợi lát nữa đi, trời tối chúng ta vào đó, ít người để ý hơn.”

“Không đi nữa, về nhà đi.”

“Không đi nữa sao?” Soái Lãng ngỡ ngàng.

“Đúng thế, em quyết định rồi, không đi nữa.” Trâu Hiểu Lộ ôm má Soái Lãng, nhìn y thật kỹ, như cửu biệt trùng phùng, đôi mắt chan chứa tình ý: "Em vừa phát hiện mình cũng tìm được bảo bối rồi, chẳng may bảo bối của em gặp nguy hiểm thì em thực sự ân hận mất.”

Nói xong vuốt chóp mũi Soái Lãng một cái, thứ bảo bối đó ám chỉ cái gì thì không cần giải thích nữa, nhưng thứ bảo bối sống đó khi nghe thấy em gái thực sự từ bỏ rồi bản thân lại không đành lòng, thì thầm: "Đừng, chẳng may kiếm được một khoản, chúng ta đều sống tốt hơn, dù thế nào thì có tiền cũng tốt hơn là không mà.”

Trâu Hiểu Lộ thình lình buông tay cười nắc nẻ, cười gập người, mấy lần chỉ mặt Soái Lãng định nói lại bị cái mặt thộn ra của y cười nghiêng ngả. E rằng trước giờ mình luôn bị tên này lừa, cái gì mà thấy tiền không động lòng, toàn là giả hết, cái tên này căn bản muốn có được cả tiền lẫn sắc, cho nên sớm dày công che giấu đáp án, để mình từng bước lún vào. Có điều cô chẳng để ý, cô thích nam nhân có tham vọng, nên dù mắc bẫy không phải là chuyện xấu.

Hai người cứ thế vừa bàn tính vừa ôm ấp tình tứ đến khi trời tối lúc nào cũng không nhận ra, khi bụng kêu òng ọc mới lại nhìn nhau bật cười. Soái Lãng xuống xe trước, mở rộng cửa xe rồi mới bế Trâu Hiểu Lộ xuống, mặt đất đã phủ lớp tuyết dày. Trâu Hiểu Lộ đứng xuống đất kéo cổ áo của Soái Lãng lên chắn gió, dặn: "Cẩn thận nhé.”

“Sợ cái gì, thành công thì chúng ta là một đôi thần tiên quyến lữ, thất bại chúng ta làm đôi uyên ương khổ mệnh: "Soái Lãng khuỳnh tay ra.

Trâu Hiểu Lộ khoác tay y, không thoải mái cho lắm, vì Soái Lãng thấp hơn cô tới nửa cái đầu, trêu: "Anh mà cao lớn anh tuấn hơn chút nữa có phải là tốt không? Hoặc nếu không em nhỏ đi một chút cũng được, nếu không chúng ta đi cùng nhau chẳng hợp gì cả.”

“Ai bảo không hợp?” Soái Lãng ngước mặt lên: "Không phải người ta đều nói rồi đấy à? Rau ngon đều bị heo ăn sạch.”

Trâu Hiểu Lộ cười rúc rích đánh Soái Lãng một cái, hai người lại dính lấy nhau, đi qua con đường ngập tuyết vào cái ngõ rộng đủ ba người đi song song.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, làm tầm nhìn trở nên mơ hồ, ánh đèn chập chờn như ma trơi trong ngõ sâu hun hút, Trâu Hiểu Lộ bất giác siết tay Soái Lãng chặt hơn. Soái Lãng an ủi, chỗ này y thường tới, không sao, cùng lắm là có bọn lưu manh cướp đường thôi, em xinh đẹp thế này, bọn chúng chắc chắn không làm khó anh đâu, làm Trâu Hiểu Lộ vừa tức vừa buồn cười, có điều nới tay ra không ít.

Đi vào ngõ không xa, rẽ liền hai lần, dừng lại trước căn nhà cửa gỗ kiểu cũ, Soái Lãng đập vòng sắt gọi cửa, hồi lâu mới có một giọng nói già nua vọng ra: "Ai đấy?”

Soái Lãng đưa tay làm dấu im lặng, hắng giọng: "Tôi, không nghe ra à?

Trâu Hiểu Lộ nghe một bên hỏi một bên đáp mà ngạc nhiên, ghé tai y nói nhỏ: "Anh quen à?

“Không quen.” Soái Lãng cũng ghé tai cô đáp: "Có điều nói thế ông ấy cho rằng đó là người quen, tránh người ta không mở cửa lại khó xử.”

Chuyện lớn như vậy Soái Lãng lại làm như trò đùa, có điều không thể phủ nhận là rất hữu dụng, đợi một lúc cửa kéo kẹt mở ra.

“Tìm ai?” Đó là một khuôn mặt nếp nhăn chằng chịt, người mặc áo gió màu đen, lộ ra mỗi cái đầu, cái áo lại hòa với màu sắc xung quanh tạo thành cảnh tượng khiến cả Soái Lãng to gan là thế cũng giật mình.

Nhìn rõ người rồi Soái Lãng cất giọng lưu manh vô lại: "Tìm ông đấy.”

“Tôi quen cậu à?” Ông già nhìn Soái Lãng một lượt, giọng có vẻ ngờ vực.

Soái Lãng nói với kiểu mập mờ khả nghi, cứ như phim gián điệp thế kỷ trước: “Không quen, đây là nhà Vương Phất phải không, có người nhờ tôi tới tìm ông.”

Vậy mà ông lão nghiêng người qua: “ Vào nhà đi.”

Trâu Hiểu Lộ tim đập thình thịch, nhìn Soái Lãng một cái, nắm chặt tay y cùng bước vào nhà.