Q3 - Chương: 141 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (1)
Ông già nói xong mở cửa đứng sang bên, Soái Lãng nắm tay Trâu Hiểu Lộ đi vào cái sân bừa bộn đồ linh tinh. Ông già đi trước, trong căn nhà nhỏ thấp thoáng ánh đèn, đi được vài bước Trâu Hiểu Lộ chọc chọc Soái Lãng chỉ đống đồ trong sân, câu đối, vòng hoa, đặt dưới một cái lán, Soái Lãng ghé tai nói, chắc là nghề kiếm sống của ông ấy.
Không sai, hẳn là thế, đi vào nhà, ông già kia cởi mũ ra ngồi xuống bàn cũ sập xệ, dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ đang khắc gì đó, nhìn kỹ thì hóa ra là lọ tro cốt tinh xảo, không chỉ có một cái, trong phòng đầy một cái giá đủ loại hũ tro cốt.
Loại hũ tro cốt làm thủ công thế này giá không hề rẻ, có điều trong ngày trời tuyết rơi, một ông già da nhăn nheo ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, khiến khung cảnh tăng thêm vài phần kinh dị. Soái Lãng vẫn quan sát xung quanh thì Trâu Hiểu Lộ đã thoải mái đi vào giữa phòng kéo một cái, sợ y thất thố.
“Cậu cần loại nào, câu đối hay là hũ tro cốt? Loại khắc máy thì 300, loại thủ công thì giá thấp nhất 800, một bộ câu đối 40 đồng, không mặc cả.” Ông già vừa điêu khắc vừa nói, không ngẩng đầu lên, nhìn kỹ dưới đèn, người này má hóp người nhỏ, da vàng như thịt khô, nếp nhăn chằng chịt. Cánh tay khéo léo kia vừa mảnh vừa dài, thêm vào cái kính gọng đen to sụ nặng nề, vừa nhìn đã hiện lên câu thành ngữ "tài không gặp thời", trông giống một người có văn hóa, cuộc sống không gặp may, nghèo khó sa sút.
Có điều hai mắt Trâu Hiểu Lộ sáng rực, cô thấy tìm đúng người rồi, Đoan Mộc Lương Trạch là chuyên gia kim thạch, đệ tử của ông ta nếu kế thừa y bát thì điêu khắc chắc chắn phải tinh thông. Lại nhìn trên giá có mấy hàng sách vừa to vừa cũ, cô không nén được niềm vui trong lòng: "Ông ơi, có người nhờ bọn cháu tới tìm ông, chúng cháu tới đây không phải để đặt đồ.”
“Ai vậy?” Ông già hời hợt hỏi, mỹ nữ cũng không làm vị này động lòng được nữa rồi.
Soái Lãng nói ngay: "Một người bạn họ kép Đoan Mộc Giới Bình.”
“Không quen.” Ông già giọng như từ dưới đất truyền lên: "Tôi không có bạn.”
Xong, chỉ một câu nói làm bế tắc luôn rồi, vẻ mặt Soái Lãng phong phú, nháy mắt với Trâu Hiểu Lộ, trách cô không nên nhanh miệng như thế, Trâu Hiểu Lộ chớp mắt, ý bảo, anh giỏi sao anh không nói? Hai người đang dây dưa đùn đẩy thì ông già ngẩng đầu lên, khuôn mặt không có cảm xúc gì: "Cô cậu có tìm nhầm người không, người họ Vương khi này nhiều lắm, hay là hai người đi tìm đi, tôi còn đóng cửa.”
Khó thật, Trâu Hiểu Lộ đẩy Soái Lãng, ý bảo làm gì thì mau làm đi, ai dè Soái Lãng lén ra sau lưng ông già, bất thình lình hét lên như đứa trẻ con: "Òa!”
Trâu Hiểu Lộ giật mình, ông già này vậy mà cứ như người chết, chẳng tỏ ra tức giận gì cả gì, tay vẫn thong thả điêu khắc: "Sao, còn có việc gì à?”
“Ông ơi, đúng là có người nhờ cháu tới tìm ông, xung quanh đây chỉ có ông tên là Vương Phất phải không?” Soái Lãng hỏi.
“Đúng thế, tôi tên là Vương Phất, nhưng không ai đặt hàng ở chỗ tôi.” Ông già lạnh nhạt đáp.
“Không phải là đặt hàng, mà là đồ của người đó, bảo cháu tới lấy.”
“Vậy người đó tên là gì?”
Á à, câu hỏi này thú vị rồi đây, tên là gì, Đoan Mộc Giới Bình thì chắc chắn không phải, chẳng lẽ là Giang Thành Từ sao? Trâu Hiểu Lộ khẩn trương, cô biết câu trả lời này có tính quyết định, trả lời sai một cái là tất cả trôi theo dòng nước, vậy mà Soái Lãng cười hăng hắc nói ngay: "Vô danh.”
“Vô danh? Là người thì phải có tên tuổi, sao lại là vô danh?” Ông già nói như tự lẩm bẩm một mình, như trên đời chẳng có chuyện gì khiến ông ta bận tâm được nữa.
“Không phải không có tên, mà là không muốn dùng tên của mình.” Soái Lãng trả lời.
“Vì sao không dùng, tên là do cha mẹ đặt cho, há có lý lại không dùng?” Ông già hỏi vặn, nhưng tay thì đã dừng lại rồi, mắt nhìn Soái Lãng không chớp.
Trâu Hiểu Lộ tim vọt tới tận cổ, siết chặt tay, cầu khẩn Soái Lãng đừng trả lời sai.
“Bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, không mặt mũi nào đối diện với cha mẹ chứ không phải không muốn dùng.” Soái Lãng đáp không chút va vấp, cuộc nói chuyện cuối cùng với Đoan Mộc Giới Bình thực sự có ý nghĩa vô cùng quan trọng, là chìa khóa mở ra tất cả.
“Đồ của người ta, vì sao muốn cậu lấy?” Ông già trầm ngâm rồi hỏi.
Tích tắc đó Trâu Hiểu Lộ muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, đúng rồi, tất cả đều đúng rồi, tới lúc vén mây mờ thấy trăng sáng rồi, chính cô cũng nhận ra, câu cuối này không phải là hỏi kiểm tra nữa, chỉ là một câu tán gẫu mà thôi.
Soái Lãng tới đây không trả lời ngay, thở dài một tiếng, bùi ngùi nói: "Hắn cưỡi hạc về phía tây rồi, mang theo tên tuổi tàn tạ mà đi, hắn không muốn dùng tên của mình nữa, vì sống hay chết đều không muốn làm vấy bẩn tên tuổi cha mẹ mình. Vì thế hắn nhờ cháu lập cái bia không tên, hắn không muốn sống chịu hết vũ nhục, chết còn bị phỉ nhổ... Hắn tìm cháu phó thác hậu sự, cho nên cháu tới, cháu nghĩ người có thể hiểu hắn không chỉ có mình.”
Giọng nói trầm thấp văng vẳng trong căn nhà nhỏ giữa đêm khua, Soái Lãng nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng ấy, thấu triệt toàn bộ, chỉ có người thực sự hiểu hắn mới có thể tìm được đúng chìa khóa.
Chìa khóa tìm ra rồi, kết quả không cần phải nói nữa, ông già rưng rưng nước mắt, ống tay áo quệt qua hết lần này tới lần khác. Soái Lãng nhìn mà đau lòng, giờ hiểu vì sao Đoan Mộc Giới Bình hay dùng cái tên Vương Bình, có lẽ trước mắt là người thân duy nhất của hắn.
Ông già khóc rất lâu, lẩm bà lẩm bẩm: "Thương thay, họ Đoan Mộc từ nay không còn hậu nhân nữa... Thật đáng thương, đường đường là bậc đại nho, sinh vì gia quốc, tử vì quốc gia, cuối cùng lại thành người không nhà không nước... Người chết thù hết, từ nay có thể an giấc rồi.... Lấy đi, cái thứ hại người này đã hủy hai đời nhà họ...”
Một cái hộp gỗ được ông già lấy từ dưới gầm bàn ra, đá một cái, có tiếng lạch cạch vang lên, cứ như ném đồng xu bảo ai thích thì cúi xuống mà nhặt. Soái Lãng cúi xuống một nửa, sự xỉ nhục này là của Đoan Mộc Giới Bình giành cho y, muốn y cúi mình như một tên ăn mày nhặt đồ bố thí.
Không ngờ một cánh tay vươn ra nhặt trước, chính là Trâu Hiểu Lộ, cô ôm trong lòng, nói với ông già: "Cám ơn ông, nếu ông có gì cần bọn cháu giúp, ông cứ nói.”
“Đi đi, tâm nguyên của cậu ta được an ủi, tâm sự của tôi cũng kết thúc, chúng ta không phải người cùng đường.”
Ông già lau hết nước mắt, cầm dao khắc lên, tiếp tục công việc, không ngờ khống chế không tốt lực đạo, tách một cái, mũi dao gãy... Ông già nhắm mắt lại, tựa hồ đau khổ vô cùng, phẩy phẩy tay đuổi người, không muốn Soái Lãng và Trâu Hiểu Lộ làm loạn tâm tư của ông.