← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 142 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (2)

Hai người lặng lẽ lui ra, Soái Lãng thi thoảng quay đầu nhìn có chút không đành lòng, Trâu Hiểu Lộ lại không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa, thi thoảng kéo Soái Lãng. Đi ra ngoài cổng viện tử, khép cửa lại, Trâu Hiểu Lộ đi thật nhanh, kéo Soái Lãng loạng choạng, rối rít nói: "Chậm thôi, chậm thôi, làm gì có sói đuổi.”

“Không có sói đuổi nhưng em thấy ông già đó ghê ghê thế nào.” Trâu Hiểu Lộ hưng phấn tới lưỡi líu lại.

“Đó là ông già bất đắc chí, có gì mà sợ?”

“Em cứ thấy trên người ông ấy có quỷ khí.”

“Mắt em làm sao thế, đó gọi là khí độ, một lời hứa nặng tựa cửu đỉnh, người có thể khiến Đoan Mộc Giới Bình tin tưởng tuyệt đối chắc là kỳ nhân.” Soái Lãng khẳng định

“Có kỳ tới mấy cũng không kỳ bằng anh, chỗ thế này mà anh cũng tìm ra được... Đi mau.” Trâu Hiểu Lộ như chẳng nghe vào tai, vừa kéo vừa đẩy.

Cuối cùng hai người đi như chạy, xuyên qua con ngõ hẹp, xuyên qua đường phố, tuyết rơi ào ạt phủ một lớp dày trên người. Trên đường phố đã không còn mấy bóng dáng người đi bộ nữa, hai người vẫn như trộm sợ người ta thấy, chạy tới xe liền chui tọt vào, Trâu Hiểu Lộ vẫn ôm chặt cái hộp gỗ, phần khích hét lên mấy tiếng, quay sang liên tục hôn như gà mổ thóc lên mặt Soái Lãng: “ Phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi... Anh thật đẹp trai đấy bảo bối... Trừ anh ra trên đời này chẳng còn ai có thể đoán ra được... Bảo bối, anh là thiên tài, yêu anh chết mất.”

“Đừng mừng vội, nói không chừng bên trong là cái giày rách, mở ra xem nào.” Soái Lãng khởi động xe nói.

Trâu Hiểu Lộ định mở nhưng thoáng cái dừng lại chỉ Soái Lãng: "Đừng bày trò... Chúng ta về nhà khách rồi mở.”

“Thôi đi, em sợ trong đó có cơ quan chứ gì.” Soái Lãng cũng hồi hộp, cẩn thận lái xe.

“Đúng thế, nếu mở thì cùng mở, có vấn đề thì chúng ta làm uyên ương đồng mệnh, anh nói thế mà.” Trâu Hiểu Lộ đề phòng.

“Không sao để anh mở.” Soái Lãng nói thẳng: "Có điều nếu anh xảy ra chuyện em phải thủ tiết thì anh mở, không thể nào anh xảy ra chuyện, em mang tiền đi nuôi vài thằng mặt trắng thì anh chết ngu à?”

“Anh đi chết luôn đi.” Trâu Hiểu Lộ đẩy Soái Lãng một cái, đường vốn trơn trượt cú đẩy này làm xe lạng đi, cô hét lớn ngã vào người Soái Lãng.

Soái Lãng đổ mồ hôi hột, thiếu chút nữa thì chết, may đoạn đường này không có mấy xe, mắng: "Em đừng quấy nữa, rương chưa mở mà chúng ta đã chết, tiền cho người khác hưởng lỗ lắm.”

“Cái đồ mồm quạ, anh đừng nói linh tinh.”

Suốt dọc đường hai người nô đùa trong hưng phấn, tới khách sạn Á Long đường Thụy Đạt, đỗ xe trong bãi, hai ngày qua bọn họ đổi liền ba khách sạn, để đảm bảo an toàn. Đúng là trời giúp, trận tuyết lớn rất đúng lúc, bãi đỗ xe chẳng có một ai, hai người làm ra vẻ như đi mua sắm về, ôm cái hộp lên tầng 6. Vừa đóng cửa một cái, Trâu Hiểu Lộ sung sướng hét toáng lên ném cái hộp đi, ôm chầm lấy Soái Lãng mà hôn, hai người vừa hôn vừa di chuyển ngã lăn xuống giường, liên tục người này đè lên người kia, tâm trạng muốn phát cuồng đó không sao phát tiết hết được.

Thật lâu sau Trâu Hiểu Lộ đã hôn tới đau môi mà chưa hết kích động, chân tay như con bạch tuộc quắp lấy Soái Lãng: "Anh nói xem sẽ là cái gì?”

“Không biết, nhẹ lắm.” Soái Lãng nghiêng đầu nhìn cái hộp bên giường.

Hai người đều nhìn, song không ai ra tay, đều muốn mở nhưng lại sợ trúng bẫy, Trâu Hiểu Lộ rất thông minh đề nghị: "Hay là chúng ta kiếm chỗ nào đó ném từ trên lầu xuống xem xem bên trong là gì?”

“Không được lộ ra một cái không biết bao người tới cướp.” Soái Lãng phủ quyết.

Nghĩ cũng phải, với lại trời tuyết lớn thế này đi đâu đây? Có chỗ rồi vẫn có vấn đề, ai ném rồi ai nhặt? Trâu Hiểu Lộ khó xử: "Vậy phải làm sao?”

“Anh đoán là bên trong không có bẫy gì đâu.”

“Vì sao? Đừng có bất cẩn, thứ độc kia đáng sợ lắm.”

“Hắn đã để ở chỗ Vương Phất, không thể nào cũng đề phòng Vương Phất chứ, không đề phòng thì không cần bố trí bẫy đúng không?” Soái Lãng nhổm dậy: "Không sao, anh quyết rồi, mở, không sao đâu.”

“Em không dám.” Trâu Hiểu Lộ kéo Soái Lãng nằm xuống.

“Chết nhát, xem anh đây này.” Soái Lãng gỡ chân tay Trâu Hiểu Lộ ra nhổm dậy lần nữa, cầm hộp lên đặt trên bàn, Trâu Hiểu Lộ kéo gối ôm chặt lấy, cứ như làm thế có thể cản được chất độc không bằng, khẩn trương tới tay ướt mồ hôi. Bên kia Soái Lãng không tùy tiện mở ra, mà quan sát thật kỹ trên dưới trước sau, quay đầu nói: "Giao hẹn nhé, dù phát tài hay không em cũng phải làm vợ anh, chịu không? Em chịu thì anh mở.”

“Ừ.” Trâu Hiểu Lộ gật mạnh đầu, vào thời khắc quan trọng liền lấy thân hứa hẹn.

Cạch, Soái Lãng lật nắp hộp, chỉ một tiếng động khẽ đã làm toàn thân Trâu Hiểu Lộ run lên, thiếu chút nữa bỏ chạy. Soái Lãng ngây ra như phỗng nhìn vật trong hộp, Trâu Hiểu Lộ vừa muốn đi lên xem thì đột nhiên Soái Lãng tựa lên cơn đau tim, tay nắm chặt ngực, mặt vặn vẹo từ từ ngả người đi ngã uỵch xuống.

“Soái Lãng, anh làm sao vậy?” Trâu Hiểu Lộ thét lên thảm thiết, vứt ngay cái gối đi, chẳng suy nghĩ gì đã nhào tới, không ngờ vấp chân ngã lăn một vòng rơi uỵch xuống đất, cô mặt kệ, ôm lấy Soái Lãng, giọng như khóc: “ Soái Lãng, Soái Lãng...”

Dè đâu Soái Lãng phì cười, mặt hiện lên đóa hoa tươi roi rói, em gái vào lúc đó không bỏ chạy, lại tới ôm mình trước tiên, chứng tỏ trong lòng thực sự có mình rồi. Nghĩ thế Soái Lãng dụi mặt vào lòng Trâu Hiểu Lộ, cô bấy giờ mới biết bị y trêu chọc, tức giận đẩy ra, còn liên tục nhéo khắp người y trả thù, Soái Lãng vẫn cười ngoạc miệng, nắm tay cô: "Chúc mừng mỹ nữ, từ nay em thăng cấp thành phú bà rồi.”

“Á, ý anh là...” Trâu Hiểu Lộ bò ngay dậy, đứng lên nhìn cái hộp, hạnh phúc tới muốn xỉu.

Một tập trái phiếu dày lặng lẽ nằm đó, Trâu Hiểu Lộ rút ra một tờ, đưa lên ánh đèn nhìn, lại rút ra tờ nữa, tiếp tục soi dưới ánh đèn. Bên cạnh trái phiếu còn đặt một cuốn sách và một cái hộp sắt giống ổ cứng, Soái Lãng thì cầm lấy cuốn sách, mắt cũng sáng lên, không ngờ lại là ( Giang Tướng bí thuật), mới xem qua vài trang thôi hứng thú đã tăng mạnh, té ra đây mới là tuyệt học của phái Giang Tướng, cái gì mà cách không hái lá, đàn chuột vào lồng, cá chui vào lưới, gọi rắn đuổi rắn, lửa đỏ biến trắng... Rồi ẩn độn trong khói, kim châm nổi lên mặt nước, quỷ thần hiển linh....

Là cuốn bí tịch tổng hợp thủ đoạn giang hồ, phái Giang Tướng dựa vào lừa gạt kiếm sống tất nhiên thuật giả thần giả quỷ lô hỏa thuần thanh, có cuốn sách này Soái Lãng cảm thấy sau này mình biến thành bậc đại sư như Cố Thanh Trì đi lừa các bác gái là không thành vấn đề.

(*) Giải thích một cách đơn giản thì Anh Diệu Thiên là nội công tâm pháp, còn cuốn này là chiêu thức võ công.