← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 143 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (3)

Soái Lãng mải mê đọc sách không ngờ nhìn thấy Trâu Hiểu Lộ như bóng xì hơi ngồi xuống, hai mắt thất thần, Soái Lãng giật mình hỏi: "Sao thế, giả à?”

Trâu Hiểu Lộ không đáp, lắc lắc đầu, trông có vẻ không vui.

“Nếu là thật thì sao em còn như thế?” Soái Lãng không hiểu, lúc nãy em gái còn hò hét hăn lắm cơ mà.

“Em...” Trâu Hiểu Lộ quay đầu sang nhìn Soái Lãng rất kỹ, rất phức tạp, rồi cẩn thận nói: "Chín phần là thật rồi, vấn đề là tiếp theo đây phải làm thế nào?”

Soái Lãng cười, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp: "Còn thế nào nữa, của em đấy, em nghĩ cách đối ra tiền mặt đi, đổi xong chia cho anh một ít là được. Có điều cuốn sách này thì thuộc về anh, đây là bí thuật giang hồ, tương lai chẳng may ăn hết vốn rồi dựa vào thứ này kiếm cơm không thành vấn đề.”

Trâu Hiểu Lộ hôn chụt Soái Lãng một cái, làm nũng nói: "Đừng nói cảm động như thế được không, làm như người ta trừ lấy thân hứa hẹn thì không cách nào báo đáp anh vậy.”

Một câu nói đùa, có điều cũng không phải nói đùa, bây giờ Trâu Hiểu Lộ có thể khẳng định rồi, tên ngốc này thuần túy là háo sắc chứ không thích tiền, không, nói chính xác thì tiền có ít là được, không cần nhiều. Đang xúc động tới nghẹn lời thì Soái Lãng đã đứng dậy: "Chúng ta chuẩn bị đi thôi, đổi chỗ ở, đồ để ở đây không an toàn, cứ rời hẳn Trung Châu đã, nơi này tai mắt ở đám người đó khắp nơi.”

Trâu Hiểu Lộ vội đem cái hộp gỗ cất võ két bảo hiểm trong phòng, tay cầm chìa khóa lắc lắc trước mặt Soái Lãng, thả vào trong khe ngực, mắt long lanh: "Đừng vội, xong việc rồi còn phải chúc mừng đã chứ, chuyện của anh sau này do em quyết.”

Nói rồi chưa đợi Soái Lãng phản ứng đã lách người vào phòng tắm, Soái Lãng ngơ ngẩn, không ngờ em gái này đã không coi mình là người ngoài rồi, thực sự vì câu nói đùa của mình mà muốn hứa hẹn cả đời. Có điều cảm giác cưới một cô vợ như vậy cũng không tệ nhỉ, vừa thông minh lại hiểu lòng người, nếu thực sự có thể dẫn đại mỹ nữ như thế lên thảm đỏ, chắc mấy thằng anh em nhìn rớt hàm luôn.

Ngả mình nằm xuống giường, chuyện này cuối cùng cũng có một kết quả, đúng là có trái phiếu thật, hơn nữa tám chín phần mười là thật nữa chứ, mắt Soái Lãng mơ thao láo nhìn trần nhà, lúc này đáng lẽ nên nghĩ tới cuộc sống biệt thự mỹ nữ mới đúng, nhưng y lại thấy trống rỗng, chẳng còn chút ham muốn nào.

Vừa nãy còn rời căn nhà cũ xập xệ của Vương Phất, hình ảnh tuổi già gian khổ của Lão Vương hiện ra trong đầu, lúc lại nghĩ tới cảnh Đoan Mộc Giới Bình hai dòng lệ chan chứa trên mặt, tên lừa đảo đó và số tiền này đã làm chết mấy người rồi, cũng làm đảo lộn cuộc sống của mình, giờ số tiền đó nắm trong tay mình, có phải là may mắn không?

Soái Lãng không chắc cảm giác của bản thân lúc này là sao, nhưng y chắc chắn đó không phải là vui mừng...

“Soái Lãng.” Có người khẽ gọi.

Soái Lãng ừ một tiếng, tỉnh lại từ trạng thái thiền định, mắt trố ra, Trâu Hiểu Lộ vừa tắm xong đứng dựa vào tường, quấn chiếc khăn tắm gần như cùng màu với làn da, mỉm môi cười khẽ lộ ra hai lúm đồng tiền. Soái Lãng bật dậy như máy. Trâu Hiểu Lộ đi tới trước mặt y, không thấy cô làm thế nào mà khăn tăm lỏng ra trượt khỏi thân thể mỹ lệ theo từng bước chân, giai nhân không một mảnh vải trên người đứng trước mắt, làm Soái Lãng tức thì hít thở như thiếu dưỡng khí.

Thân thể trước mắt tựa như dùng ngọc điêu khắc thành, mắt y lướt từ vai, ngực, eo, chân, tất cả phối hợp thành đường cong thích mắt. Vì kích động, cánh môi hồng hơi vểnh lên khoe ra hàm răng trắng đều đặn, làm Soái Lãng thấy khó thở nhất là đồi ngực ngạo nghễ vươn lên như thách thức, nơi riêng tư nhất cũng lộ ra không che giấu gì trước mặt y, màu đen lưa thưa che không hết khe hở dụ hoặc, làm y nhìn mà quên hết cả.

“Ngốc ạ, đợi cái gì, ôm em.” Trâu Hiểu Lộ khẽ trách.

Soái Lãng đưa tay ra ôm, rất nhẹ cứ như sợ bị vỡ đặt lên giường, Trâu Hiểu Lộ đưa tay ra, chủ động cởi quần áo cho Soái Lãng. Đến khi hai người lần nữa trần truồng đối diện nhau, Soái Lãng tựa như có chút xa lạ, chống tay nhìn giai nhân phía dưới, Trâu Hiểu Lộ lấy hai chân quắp hông y, cắn môi, mặt tươi cười mong đợi.

Vốn cứ tưởng rằng ăn mừng phải thế này, Soái Lãng sẽ nóng lòng nhào bổ lên người cô, cô còn chưa chuẩn bị đã bị y tiến vào rồi, cô vốn đợi thời khắc khiến mình phải kêu lên đó, nhưng lần này lại ôn nhu vô cùng. Trâu Hiểu Lộ cảm thấy ở dưới thân, thứ thô cứng từ từ lấp đầy vào thân thể mình, rên khe khẽ, rướn người phối hợp, ôm chặt Soái Lãng: "Anh sao thế, không vui à?”

Sự khác biệt với mấy lần ân ái trước kia là hết sức rõ ràng, Trâu Hiểu Lộ lấy làm lạ, cùng y làm tình gần như cuồng loạn là trải nghiệm sung sướng vô tận khiến cô lần nào cũng kiệt sức, thậm chí chỗ riêng tư còn đau, vậy mà hôm nay biểu hiện của y lại không như ý.

Soái Lãng có chút buồn xa xăm nói: "Anh đang nghĩ, em sắp đi rồi, anh ở lại một mình sẽ buồn nhường nào.”

“Ngốc ạ, không bao lâu nữa chúng ta sẽ lại ở bên nhau.”

Trâu Hiểu Lộ cười nói, tích tắc biến bị động thành chủ động, trở mình ngồi lên người Soái Lãng, hai mắt mê ly kéo tay Soái Lãng đặt lên ngực mình, mông bắt đầu chuyển động.

Dần dần hai người tìm được cảm giác rồi, cơ thể trẻ trung mà đầy đặn đầy đặn quỳ trên giường, từ vai tới eo tạo thành đường cong kinh tâm động phách, cặp mông tròn căng nhô lên một cách khoa trương, nối liền cặp đùi dài, đẹp không sao tả siết.

Soái Lãng từ phía sau áp hẳn người lên tấm lưng như láng mịn như tơ lụa của cô, áp sát vào cặp mông tròn của cô, mỗi lần tiến vào đều toàn lực, mỗi lần nghênh đón đều hết lòng. Khoái cảm từ nơi kết hợp lan tỏa toàn thân, khiến Trâu Hiểu Lộ sướng khoái tới co giật, mặc cho Soái Lãng khẽ cắn đồi ngực của mình, mặc cho y tung hoành trong thân thể của mình, cảm thụ hơi thở nặng nề của y, cảm thụ quyến luyến của y...

Đến lúc hưng phấn nhất, ôm chặt lấy gối, không ngờ hai hàng nước mắt trong veo từ mắt Trâu Hiểu Lộ trào ra, cô khóc rồi.

Nhưng đó lại chẳng phải là giọt nước mắt sung sướng hạnh phúc, chứa trong đó là muôn vàn đau khổ, nuối tiếc, hối hận …