← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 144 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (4)

Bên ngoài căn phòng xuân quang vô hạn kia là cảnh tuyết tung bay, tuyết lớn đổ ào ạt đem cả thành phố trang điểm thành thế giới cổ tích. Ngoài Phượng Nghi Hiên, mấy người đi lên hai chiếc xe, một người theo dõi từ xa bấm điện thoại báo cáo: "Tổng giám đốc Nhâm, họ ra rồi, có sáu người, trong đó có cả Lưu Nghĩa Minh.”

Đúng là Lưu Nghĩa Minh, hắn từ đại sảnh vội vàng đi ra, tích tắc đội mũ che gió lên bị người theo dõi dùng máy ảnh độ nét cao chụp được.

Nhâm Quan Triều nhận được ảnh truyền vào điện thoại, nói: "Bám theo chúng.”

Hai trước một sau, ba chiếc xe như bóng ma đi trong tuyết dày đặc, che lấp bóng dáng.

Hai mươi phút sau, tin tức truyền tới: Khách sạn Á Long, đường Thụy Đạt.

Khi Nhâm Quan Triều khẩn cấp điều động nhân thủ tới mục tiêu đột ngột xuất hiện, trên di động của Từ Trung Nguyên cách đó mười mấy km cũng thu được tin nhắn, lập tức gọi cháu trai, dẫn số người còn lại lên hai chiếc xe.

Từ Thừa Quý lên xe mới hỏi: "Sao vậy Bác Hai, làm gì mà vội thế?”

“Tin tức nội tuyến, khả năng là có người thành công rồi.” Trừ Trung Nguyên nóng ruột nói.

“Chúng ta vừa mới tới Trung Châu vậy mà bác đã kịp bố trí quân cờ rồi ạ.”

“Không phải bác bố trí mà là cha cháu, chúng ta và Viễn Thắng qua lại bao năm, không nắm chút tình hình của đối phương chẳng may xảy ra chuyện khó nói lắm... Cho nên mấy năm trước cha cháu bố trí rồi.” Từ Trung Nguyên giơ di động ra: "Là cô ta đó, cha cháu bỏ không ít tiền vào cô ta.”

Tin nhắn trên màn hình hiển thị tên: Hạ Bội Lan.

Khi hai chiếc xe của Từ gia gấp gáp lên đường, cũng có người giám thị ở trong xe nói: “ Du ca, người Từ gia đi rồi, 9 người đi hai xe.”

“Con mẹ nó, buổi chiều còn thương lượng lấy người đổi tiền, té ra là kế hoãn binh... Vậy nữ nhân kia thì sao?” Ông chủ Du nổi giận qua điện thoại.

“Không thấy đâu cả.”

“Chia người ra bám theo, để lại một người canh chừng, tao tới ngay, trước tiên giữ lấy đám nữ nhân kia, con mẹ nó, không trả tiền bắt em gái hắn cho vào nhà chứa kiếm tiền trả. Mẹ nó, định thử xem ai tàn nhẫn hơn à, thế thì thử đi.”

Ông chủ Du nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng, thủ hạ chia làm hai nhóm, một bám theo, một ở lại canh khách sạn. Không bao lâu sau Du Lượng dẫn theo bảy tám người tới khách sạn Sofitel, sự khác biệt giữa dân chuyên nghiệp và nghiệp dư là rất rõ ràng, biện pháp tránh né camera của đám này rất trực tiếp đơn giản, chùm mũ che gió lên đầu, xông thẳng tới tầng 16, đá văng cửa phòng nữ nhân Từ gia, hai phòng có ba nữ nhân, trói chân tay bịt miệng, khiêng ra thang máy chuyển hàng tới cửa sau ném lên xe đi luôn.

Công việc không thuận lợi, ra cửa sau gặp phải bảo an, đám người này lập tức rút dao kề cổ, bảo an im như thóc không dám ho he, tới khi xe đi rồi mới vội vàng báo phòng bảo an. Một đám bảo an chạy lên tầng 16, căn phòng hỗn loạn không có ai, lại vội kiểm tra camera giám sát, hình cảnh mơ hồ không rõ xảy ra chuyện gì.

Vậy tiếp đó chỉ còn một việc: Báo cảnh sát.

…………. ………….. …………

Đêm khuya tuyết dày, đèn ngủ phát ra ánh sáng nhu hòa mờ mờ.

“Anh sao thế, vừa rồi còn hùng hổ lắm mà?”

Trâu Hiểu Lộ ôm chiếc gối trắng muốt, bầu vú no căng áp lên gối, còn trắng còn mịn hơn gối, đầu hơi quay lại, đôi mắt mê ly, hưởng thụ dư âm sau cao trào, hàng mi dài cong hơi rung rinh, ẩn chứa linh khí vô hạn, cánh môi ướt mọng, phát tán ánh sáng dụ hoặc, khiêu khích Soái Lãng vừa mới hết hơi.

Soái Lãng không đáp, chỉ mỉm cười ôm chặt giai nhân vào lòng, dáng vẻ quyến luyến không rời.

Chính vì thế liền khiến Trâu Hiểu Lộ lấy làm lạ, hơn nữa không khỏi có chút lo lắng, Soái Lãng ở trên giường luôn rất đơn giản, nếu không nói lời lưu manh thì chẳng còn gì để nói. Mỗi lần sau qua cao trào, mấy lời tục tĩu khiến cô còn đỏ mặt, hôm nay lại yên tĩnh như cừu non, càng thế càng khiến cô bất an.

“Anh làm sao thế, phía trên xìu rồi phía dưới cũng xìu luôn à?” Trâu Hiểu Lộ cựa mình thoát ra, vuốt ve mặt Soái Lãng, khuôn mặt đen xì ấy luôn mang nụ cười xấu xa, lúc này lại ảm đạm, thực sự không nên có. Soái Lãng rốt cuộc cũng cười nhưng là nụ cười miễn cưỡng, Trâu Hiểu Lộ vỗ đánh đét lên mông y: “ Đi tắm đi, thối chết.”

Gắt một câu, không ngờ Soái Lãng thu lại nụ cười, nhắm mắt lại, tựa như rất tuyệt vọng. Trâu Hiểu Lộ không nhận ra biến hóa cực nhỏ này, thấy Soái Lãng không đi liền nằm xuống trong vòng tay ay, giai nhân trong lòng, nhân nhìn thấy đều kích động muốn tinh tận kiệt sức mới thôi, vậy mà Soái Lãng lại ủ rũ vuốt ve mái tóc cô: "Còn bao nhiêu thời gian?”

“Mai hẵng đi, còn rất nhiều thời gian.” Trâu Hiểu Lộ làm nũng rúc vào lòng Soái Lãng.

“Anh có một kiến nghị, em muốn nghe không?”

“Được, là gì?”

“Rất nhiều người thèm khát số tiền này, chúng ta nói thế nào cũng là đơn thương độc mã, không bằng cho một phe, để chúng tranh cướp nhau, chúng ta sống cuộc sống nhỏ tiêu diêu của mình. Chuyện đã rõ ràng, e tiếp theo đây là lúc rút dao nói chuyện rồi, anh lo lắm.” Soái Lãng nhìn Trâu Hiểu Lộ đầy nhu tình.

“Thế sao được, anh sao thế nhỉ? Tới nơi rồi còn thay đổi, chúng ta giao hẹn rồi mà.” Trâu Hiểu Lộ ngồi ngay dậy, có chút tức giận.

Soái Lãng biết không khuyên nổi cô, thay đổi giọng điệu: "Vừa rồi anh hỏi em còn bao nhiêu thời gian, em không trả lời chính xác, đáp án chính xác là không nhiều, ý anh nói là tiếp ứng của em sắp tới rồi phải không?”

Trâu Hiểu Lộ vốn nổi giận, tức thì mặt như đóng băng, rồi biến thành kinh hãi, không biết tâm tư của mình đã bị đối phương nhìn thấu bao giờ, ngay lúc tiếp xúc thân mật nhất bị vạch trần khiến cô vô cùng xấu hổ.

Soái Lãng nắm lấy bàn tay Trâu Hiểu Lộ: "Anh không lừa em, lần đầu gặp em tuy anh nói những lời giống đùa cợt, nhưng yêu thích em là thật... Tôi hôm đó ở Tung Dương sơn trang ấy, em còn nhớ chứ? Em kể cho anh thân thế của em, khiến anh rất đồng cảm. Cho nên khi sắp xảy ra chuyện ở nghĩa trang, anh mới giữ em lại, không chỉ vì thương hại, còn vì thích em. Mặc dù anh thấy thủ đoạn của em rất vô sỉ, nhưng anh không thẹn với lòng, tình cảm của anh là thật... Không cần biết sau lưng em là ai, anh không để ý, đưa hết cho họ, đi theo anh, được không?”