Q3 - Chương: 145 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (5)
Không ngờ bàn tay kia lại có chút kháng cự, khuôn mặt vừa rồi còn chan chứa hạnh phúc trở nên thiếu tự nhiên, Soái Lãng ủ rũ buông tay, rốt cuộc cô ấy thích tiền hơn, đây là minh chứng.
Soái Lãng đứng dậy cuốn khăn tắm, đi dep lê, tới cửa phòng tắm quay đầu lại, Trâu Hiểu Lộ vẫn trần truồng ngồi đó không nhúc nhích, biết không thể vãn hồi được, khẽ nói: “Anh nghĩ em nhất định đã bố trí xong cạm bẫy, trong phòng tắm hả? Thực ra em đâu cần làm chuyện thừa thãi đó, anh đâu ngại đưa hết cho em. Giờ anh hiểu vì sao Đoan Mộc Giới Bình lại ung dung mà chết rồi, vì khi buông tay tất cả lòng sẽ thản nhiên, anh chỉ muốn quay lại cuộc sống vô ưu vô lo trước kia thôi, dù có phải làm lại từ đầu, dù không có gì cả... em, ghét anh tới vậy sao?”
“Không, không phải... Em, em...” Trâu Hiểu Lộ quay sang, vừa đối diện với ánh mắt của Soái Lãng tựa như bị gai chích cúi đầu xuống, cô thấy mình quá ngu xuẩn, đi đặt bẫy một người có thể nhìn thấu cả thủ pháp của một kẻ như Đoan Mộc Giới Bình, có khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Có điều sau đó lại thẹn quá hóa giận, thì ra y biết hết từ lâu rồi, định đùa bỡn mình sao, nổi giận nuốt chửng cả xấu hổ, bẽ bàng làm mặt cô trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Em không cần phải như thế, anh đã sẵn sàng cho em hết, sao có thể trách em, càng không phải đùa bỡn gì em... “ Soái Lãng đặt tay lên cửa phòng tắm, tự hỏi đối với mỗi một cô gái, y đều hết lòng, kết quả lần nào cũng nát như vậy, thật thất bại: “ Anh nghĩ em chắc không có gan giết người diệt khẩu đâu nhỉ, hoặc là biến anh thành người thực vật như Từ Tiến Đĩnh? Thực ra thế cũng không tệ, có lẽ anh không cần phải bỏ trốn khắp nơi, có lẽ em sẽ vì anh mà áy náy rất lâu... Hiểu Lộ, em thấy anh nên làm thế nào?”
“Anh, anh đừng hỏi nữa, xin lỗi, em xin lỗi... Em cũng không muốn thế.” Trâu Hiểu Lộ tức thì lệ rơi ào ạt, liên tục lẩm bẩm hai chữ xin lỗi.
Soái Lãng nhìn cảnh đó mà đau lòng: “ Xem ra là anh làm khó em, có điều may mà là lần cuối cùng.... Điều anh muốn làm là kiểm chứng suy đoán của anh với em, anh mong là mình sai, bất kể đúng hay sai, hãy kết thúc tất cả từ lúc này, anh mệt rồi … thực sự mệt quá rồi.”
Cửa đẩy khẽ, thản nhiên đi vào phòng tắm đóng lại. Trâu Hiểu Lộ cứng người quên cả khóc, kinh ngạc trào dâng trong lòng, cô không ngờ Soái Lãng nhìn thấu cạm bẫy của cô mà vẫn ung dung đi vào. Tiếp đó nghe thấy uỵch một tiếng, trái tim Trâu Hiểu Lộ như bị dao đâm xuyên qua, cô cuống cuồng nhảy khỏi giường, tóc tai tán loạn, thân thể trần truồng, lần đầu thật lòng hét lên: “Soái Lãng, Soái Lãng... Đừng...”
Chạy tới cửa, mở thông gió, cách khe hở Trâu Hiểu Lộ nhìn thấy Soái Lãng gục bên cạnh bồn tắm, máu chảy lênh láng, tích tắc đó cô như bị rút mất xương sống nhũn người ngã xuống.
Cửa khép hờ, từng bước chân hỗn loạn, người xông vào rồi, nhưng cảnh tượng khiến người xông vào dừng chân, một mỹ nhân tựa như tiên nữ ăn mặc chỉnh tề dựa vào cửa phòng vệ sinh, nước mắt đầm đìa, bên cạnh là một cái hộp.
Lưu Nghĩa Minh gạt đám đông ra, hai mắt sáng rực như sao, vỗ vỗ má Trâu Hiểu Lộ khen ngợi, gọi thủ hạ lấy hộp đưa cho hắn, tùy ý rút một tờ trái phiếu giơ lên, ký hiệu chống giả đỏ rực hiện lên dưới ánh đèn làm hắn như được tiêm vào liều thuốc kích thích lớn, ngửa mặt cười dài: "Cái gì mà kỳ tài lừa đảo chứ, ha ha ha, Đoan Mộc Giới Bình ơi Đoan Mộc Giới Bình... Ha ha ha, chẳng qua chỉ đến thế thôi, không phải cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi à?”
Lại một người nữa chen qua đám đông đi vào, không ngờ lại là Ngô Kỷ Cương, muốn đưa tay ra sờ trái phiếu, bị Lưu Nghĩa Minh vung tay tát một phát: "Phái Giang Tướng cái mẹ gì chứ, cho mày và Phùng Sơn Hùng cả trăm vạn kinh phí mà không bằng một thằng lưu manh.”
Ngô Kỷ Cương không dám ho he gì, ôm bên má bị tát.
Lưu Nghĩa Minh đặt trái phiếu vào hộp, thấy trong hộp còn một thứ giống như ổ cứng, nghĩ tới điều gì lại lần nữa cười điên cuồng, giá trị thứ này không ít hơn trái phiếu đâu, cũng cất đi. Xong xuôi rồi mới thấy Trâu Hiểu Lộ vẫn đang khóc, hỏi: "Người đâu?”
Trâu Hiểu Lộ vẫn đứng bên cửa không đáp, Ngô Kỷ Cương vốn có thù với Soái Lãng, nóng lòng muốn biết tình trạng của y, đẩy cửa một cái, ai ngờ Lưu Nghĩa Minh vung tay tát cái nữa, vội vàng đóng cửa lại: "Mày cũng muốn chết luôn à?”
Ngô Kỷ Cương không thấy cái tát này đau nữa, cảnh tượng bên trong làm hắn sợ són đái rồi, một thân thể trần truồng gục trong bồn tắm, máu chảy thành dòng, giờ nhìn lại mỹ nữ hắn thấy lạnh tận xương.
“Đi thôi, lập tức rời khỏi nơi này. Lưu Nghĩa Minh chỉ huy: "Đoàn người xô cửa mà chạy, Trâu Hiểu Lộ nước mắt chưa khô, mấy lần quay đầu, Lưu Nghĩa Minh phải liên tục kéo cô đi, thấy cô lau nước mắt liên hồi, khẽ hỏi: "Y không làm gì em chứ?”
“Không, anh ấy tự đi vào, anh dùng thứ gì, không hại anh ấy chứ?” Trâu Hiểu Lộ chẳng ngờ lại tức giận với người tình của mình.
“Không đâu, cùng lắm là hôn mê sâu thôi, chúng ta có đủ thời gian để đi... Thực sự không ngờ cuối cùng vẫn là y tìm thấy, có điều em cũng giỏi lắm.”
Lưu Nghĩa Minh mỉm cười, định làm động tác thân mật, không ngờ Trâu Hiểu Lộ né tránh làm hắn khuôn mặt tuấn dật có chút ngạc nhiên, song không nghĩ nhiều, tiền đã tới tay rồi, tâm trạng hắn tốt vô cùng.
Với lại hắn biết Trâu Hiểu Lộ, sinh ra trong gia đình có điều kiện, học vấn cao, tính tình có chút đại tiểu thư, bảo cô đi lấy lòng thứ lưu manh vô lại như Soái Lãng, thực sự làm khó cô, khó chịu là đương nhiên.
Thoáng cái đã tới bên thang máy, chuẩn bị ấn nút thì Lưu Nghĩa Minh ngăn lại, nhìn hướng thang máy đang đi lên, đảo mắt một cái, đưa ra quyết định chính xác: "Lối thoát hiểm, mau... Khả năng là bọn Từ Trung Nguyên, Nhâm Quan Triều đang tới đấy.”
Chớp mắt một cái cả đám chạy xuống cầu thang bộ, hai người đi trước, một đoạn hậu, thêm vào Ngô Kỷ Cương và một người nữa, kẹp Lưu Nghĩa Minh và Trâu Hiểu Lộ ở giữa.
Thang máy tới nơi, bốn đại hán cao lớn đi ra, theo sau chính là Từ Trung Nguyên, vừa đi vừa nói chuyện, tra được phòng rồi, khóa phòng sao cản được họ, bốn người đứng đó che tầm nhìn, một ngồi xuống, lách cách vài cái cửa mở ra. Cả bốn cầm vũ khí xông vào, không có ai, một kiểm tra phòng tắm hô: "Ông chủ, ở đây.”
Từ Trung Nguyên đi tới xem, vỗ trán liên hồi: "Đúng là trong tay y thật... Ai lấy đi vậy chứ?”