Q3 - Chương: 146 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (6)
Y là Soái Lãng, đang nằm trong bồn tắm, máu từ trán chảy thành một dòng xuống, nhìn nghiêng giống như đang ngủ, rất an lành, tựa mệt rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, không phải thấy tội ác nữa.
Cạch, cửa đóng lại, Từ Trung Nguyên ảo não chỉ huy thủ hạ xóa dấu vết, dính vào hiện trường án mạng chẳng phải chuyện hay ho, mấy tên thuộc hạ cẩn thận lau vân tay, một trong đó nói: "Ông chủ, chắc chưa đi xa, chăn còn ấm, có nữ nhân nữa, gối có sợi tóc dài, chắc vừa làm tình, giường vẫn ẩm...”
Từ Trung Nguyên quát: “ Đuổi... Quốc Đống, cậu tới phòng bảo an tra camera giám sát xem là ai, chúng ta chia nhau đuổi, thời tiết này không đi xa được đâu.”
Một đội đi trước, đội sau cẩn thận khép cửa phòng, từ thang máy đi xuống, Bùi Quốc Đống hả hê lắm, vì kẻ nằm kia là người cầm thìa giả súng dọa hắn, tới phòng bảo an đưa giấy ra: "An ninh quốc gia, tra người tới tầng 5 vào 10 phút trước mau lên.”
Hai bảo an đang chơi game hoảng sợ làm theo răm rắp.
Một đoàn người rầm rập từ thang bộ chạy xuống, thoát đi theo lối sau, Lưu Nghĩa Minh đã đề phòng trước, xe đỗ ở lối đi nhập hàng. Bên ngoài tuyết dày tới không nhìn thấy rõ được cảnh tượng xung quanh, có điều trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ mau rời khỏi đây, ai ngờ mấy cái đèn sáng lên, đoàn người Lưu Nghĩa Minh sợ hãi dừng lại, ba vệ sĩ rất chuyên nghiệp chắn ở trước mặt.
Phía trước có bốn cái xe, một chiếc chặn ở trước xe Lưu Nghĩa Minh, ba cái xếp hình tam giác chặn đường, cửa xe mở rầm rập, một đoàn mười mấy người đi xuống, mặc vest lẫn mặc đồ bảo an đều không ít. Trong đó có một người mặc cáo khoác dài, thoải mái đi tới, chính là Nhâm Quan Triều, chỉ Trâu Hiểu Lộ cười dài: "Nghĩa Minh à Nghĩa Minh, anh khoét góc tường Từ gia giỏi thật đấy, đào lên giường rồi chứ gì? Sớm nghe nói bên cạnh Từ Tiến Đĩnh có một mỹ nhân đẹp tựa tiên thiên, không ngờ lại là tình nhân của anh. Thứ kia đâu rồi, mang ra cho tôi xem với.”
“Tổng giám đốc Nhâm, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh định dồn ép tôi giống người Từ gia đấy à?” Lưu Nghĩa Minh mặt co giật, hắn không ngờ chuyện nhiều trắc trở như thế.
“Huyết thống cách mạng của Từ gia thời buổi này không còn đáng tiền rồi, có điều chúng ta đã giao ước cùng tiến cùng lui, nhưng tôi xem chừng anh muốn nuốt một mình, anh nuốt nổi không?” Nhâm Quan Triều tự tin cười nói, lơ đễnh làm động tác phủi tuyết trên vai.
Lưu Nghĩa Minh sợ đêm dài lắm mộng, cân nhắc thiệt hơn, cười gằn: "Tổng giám đốc Nhâm, coi thường đối thủ là sai lầm đấy, bằng vào đám ô hợp của anh mà muốn ngăn tôi à? Xem thường tôi quá rồi. Ra tay!”
Rắc rắc vài tiếng, ba vệ sĩ rút súng từ bên hông ra, chĩa vào Nhâm Quan Triều, Nhầm Quan Triều cuống quít lùi lại, mà đám bảo an cùng ác ôn được công ty nuôi được tập hợp một cách vội vàng vừa thấy người ta có hàng nóng, kệ cả ông chủ, hoảng loạn lao sang hai bên né tránh hướng họng súng chĩa tới.
Đoàn người Lưu Nghĩa Minh từ từ đi tới: "Tổng giám đốc Nhâm, Viễn Thắng chỉ bắt nạt được người dân bình thường thôi, không sợ nói cho anh biết, mấy vệ sĩ của tôi giết đám người các anh không run tay lấy một cái đâu.”
“Đừng làm xằng, Nghĩa Minh, có gì từ từ thương lượng...” Nhâm Quan Triều giơ tay lên, bị một vệ sĩ chĩa súng vào đầu, nghe tên vệ sĩ đó nói một câu, vội quay đầu quát: "Tới lối đi bộ ngồi xuống, mặt hướng vào tường.”
Thế là một đám cực kỳ chỉnh tề chạy ra lối đi bộ ngồi xuống, Ngô Kỷ Cương lúc này phát huy tác dụng, nhanh tay lấy chìa khóa của một loạt xe giao cho Lưu Nghĩa Minh.
Nhâm Quan Triều thi thoảng lại nhìn quanh, lúc này e là chẳng hi vọng có ai tới cứu mình rồi, huống hồ là tuyết lớn thế này, dù camera giám sát cũng chưa chắc quay lại được đám này, cơ hội tính sổ sau cũng không có. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều mất sạch, chỉ trách mình đắc ý nhất thời, Nhâm Quan Triều xuống nước lấy lòng: "Cần gì phải thế Nghĩa Minh, cầm thứ này khó mà xuất cảnh được, kết thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ thù, anh biết bối cảnh của Viễn Thắng chúng tôi mà, kênh của chúng tôi rất kín.”
“Ha ha ha, sau này Viễn Thắng có tồn tại hay không do tôi quyết, anh nhất định biết thứ Đoan Mộc Giới Bình lưu giữ là gì nhỉ, ha ha ha... Đi thôi.” Lưu Nghĩa Minh uy hiếp nhẹ một câu rồi phất tay.
Vệ sĩ kéo Nhâm Quan Triều tới xe, tích tắc lên xe thì đẩy hắn ngã lăn xuống đất tuyết, hai chiếc xe việt dã gắn xích chống trơn nổ máy, bánh xe xoay tròn bắn tuyết tứ tung, xô đổ dãy bồn hoa, phóng theo đường đi bộ.
Ở sau lưng Từ Trung Nguyên chạy ta, vừa thấy Nhâm Quan Triều đang bò lên, phất tay cho người bao vây, quát: "Nhâm Quan Triều? Chính anh giết người à, đồ đâu?”
“Tổng giám đốc Từ, xong cả rồi...” Nhâm Quan Triều thong thả phủi tuyết trên người: "Từ gia các anh nuôi người tốt lắm, cuối cùng không ngờ vào tay hắn.”
Từ Trung Nguyên định hỏi thì có điện thoại, là Bùi Quốc Đống kiểm tra camera giám sát báo cáo, ông ta giật mình: "Là Lưu Nghĩa Minh và Trâu Hiểu Lộ à?”
“Còn ai được nữa, không nhìn ra hắn là kẻ dám chơi như vậy, dám chĩa súng vào đầu tôi, đm...” Nhâm Quan Triều tức tối chửi tục một câu, đang thầm suy nghĩ xem có con đường giải quyết nào khác không, chỉ e không kịp.
Từ Trung Nguyên thì đã nổi điên: "Đuổi, đuổi không được người sống thì người chết cũng được.”
Từ Thừa Quý đã lái xe từ cửa trước vòng tới, Từ Trung Nguyên kéo đứa cháu xuống, chỉ huy đám thủ hả thân thủ nhanh nhẹn lên xe, Nhâm Quan Triều đang định nhắc đối phương có súng, ai dè người bên kia cũng đã rút súng ra kiểm tra đạn rồi liền im ngay.
Chiếc Hummer rồ ga đuổi theo, Từ Trung Nguyên và đứa cháu lại ở nguyên chỗ cũ, cũng biết chuyến đi này nguy hiểm nên không theo tránh vướng chân, còn nói nhỏ: "Tổng giám đốc Nhâm, chuyến này xong rồi, khi tôi xông vào thì thằng kia đã chết, giờ do ai làm không nói rõ được nữa.”
“Thằng, thằng lưu manh đó chết thật rồi à?”Nhâm Quan Triều hỏi lại.
“Chết ngắc rồi, trán thủng lỗ, máu đầy phòng, Trâu Hiểu Lộ luyện Taekwondo, đối phó người thường không thành vấn đề. Tổng giám đốc Nhâm, chúng ta bị cuốn cả vào rồi, làm sao đây?” Từ Trung Nguyên hiểu thời khắc mình dẫn người xông vào khách sạn là không thoát khỏi liên quan nữa rồi.
Nhâm Quan Triều đề nghị: “ Thế này đi tổng giám đốc Từ, anh chủ động báo cảnh sát, chuyện này còn có cơ xoay chuyển, dù sao đâu phải do anh làm.”