Q.3-Chương 147 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (7)
“Cái gì? Chủ động báo cảnh sát, anh thấy tôi chưa đủ rắc rối à?” Từ Trung Nguyên không chịu, ai ngờ họa vô đơn chí, điện thoại gọi tới, thấy số Du Lượng, ông ta nhận máy chửi luôn: "Du Lượng, có phải mày thấy Từ gia tao dễ bắt nạt không? Mày muốn tiền à? Không có cửa đâu.”
“Thế à, vậy bọn tao không cần tiền nữa, thế còn mày có cần người không? Nghe nhé... Kêu đi, kêu đi... Kêu to chút.”
Trong điện thoại tức thì có tiếng kêu thảm: "Á, buông tôi ra, buông tôi ra, đừng mà... Á...”
Từ Trung Nguyên tái mặt, nước mắt trào ra, là tiếng kêu của em gái và em dâu, cuống quít sửa lời: “ Ông chủ Du, ông chủ Du, đừng hại người nhà tôi, tôi trả tiền, tôi lập tức trả tiền.”
“Được, trước trưa mai mà tao không có tiền, một bụng tức này sẽ trút hết lên mấy nữ nhân Từ gia bọn mày, để chúng sinh cho tao vài đứa con chơi, ha ha ha.” Du Lượng cười lớn cúp điện thoại.
Từ Trung Nguyên chết lặng tại chỗ, Từ Thừa Quý chạy tới hỏi, ông ta tóm ngay đứa cháu: "Mau gom tiền, đám người kia bắt mẹ và cô cháu rồi... Con mẹ chúng nó, lão tử thế nào cũng băm xác chúng mày cho chó ăn.”
Nhìn bộ dạng ông ta đã tới ngưỡng điên cuồng rồi, Nhâm Quan Triều sợ hãi lùi về sau mấy bước, ai ngờ đột nhiên "đoàng" làm hắn giật mình đứng không vững ngã oạch xuống tuyết, mơ hồ lại nghe thấy hai tiếng "đoàng, đoàng". Mặt Nhâm Quan Triều tái me tái mét, nếu ở trong thành phố ngang nhiên đấu súng, thế thì ai cũng không thoát nữa.
Quả nhiên là không phụ kỳ vọng, người của Từ gia gọi điện báo đã đuổi kịp rồi, Từ Trung Nguyên đang lên cơn điên, bất chấp hậu quả, mượn xe Nhâm Quan Triều đuổi theo đám thủ hạ. May mà còn Nhâm Quan Triều tỉnh táo, an bài đám thuộc hạ một phen, sau đó lấy chìa khóa dự bị tan đàn xẻ nghé. Chuyện tới nước này, Nhâm Quan Triều chẳng dám nghĩ tới số trái phiếu kia nữa, kiếm một chỗ vắng vẻ yên tĩnh gọi điện thoại.
“Chú Thẩm, khả năng chuyện công ty có chút phiền toái rồi, thứ Đoan Mộc Giới Bình để lại đã rơi vào tay Lưu Nghĩa Minh... Vâng, chính tên cổ đông của Phượng Nghi Hiên, người lấy được đã bị hắn giết, tình huống chi tiết cháu không biết. Hiện giờ hắn đang cùng người Từ gia va chạm, cháu nghe thấy mấy tiếng súng, e là chuyện này không che giấu được nữa.”
Báo cáo xong hắn nhìn ngó quanh rồi dựng cổ áo rời đi, tuyết lớn nhanh chóng che lấp dấu chân, đúng là một thời tiết tốt để giết người.
………….. …………………. …………….
Bộ đàm liên tục truyền ra âm thanh, vệ sĩ chuyên tâm lái xe, Lưu Nghĩa Minh khẩn trương xem bản đồ điện tử chỉ phương hướng, thò đầu nhìn xa xa, cái xe truy đuổi đã thấy rõ rồi, một chiếc Hummer hùng hổ lao đi trong gió tuyết, trông rất uy thế.
“Rẽ trái... Xe trước tiếp tục đi, xe sau chặn đường.”
Lưu Nghĩa Minh lập tức đưa ra quyết định, tích tắc mệnh lệnh được truyền ra, xe trước bẻ cua cắt gắt rẽ vào đường Bàn Cờ, thân xe trượt đi vừa vặn tiền vào cái ngõ rộng. Hai vệ sĩ chuyên nghiệp ở xe sau tố chất không thể xem thường, xe phanh một cái, thân xe chặn ngang ngõ, lấy xe làm lá chắn, đồng loạt rút súng.
Đoàng! Đoàng! Liên tục nổ hai phát súng bắn vào chiếc Hummer cách đó mấy chục mét, với kinh nghiệm của bọn họ, ở cái quốc gia cấm súng này, nổ súng là đại án, nhưng tiếng súng có thể dọa đại đa số người chưa từng thấy súng, sức uy hiếp cực lớn.
Thế nhưng chúng nhầm rồi, kẻ tới kia chẳng sợ, tốc độ không giảm chút nào, hơn nữa từ trong cửa sổ xe cũng có súng thò ra, đoàng một phát bắn trả. Ánh lửa lóe lên, một tên vệ sĩ kêu đau đớn ngã xuống, trúng đạn rồi, trong lúc hoảng loạn hắn và đồng bọn còn bắn trả vài phát.
Lúc này chiếc Hummer đã tới gần, xoay tròn tại chỗ, tuyết xung quanh cuốn lên mù mịt, không sao nhắm chuẩn được, tiếp đó tiếng động cơ gầm vang, xe tăng tốc, đâm thẳng vào chiếc xe thương vụ. Hai tên vệ sĩ sợ vỡ mật lao qua một bên né tránh.
Uynh!
Chiếc xe thương vụ bị chiếc Hummer húc lật sang bên.
Vụ va chạm làm chiếc Hummer hơi khựng lại, cửa xe bật mở, hai bóng người từ trên xe lăn xuống, người vừa chạm đất súng cũng nổ, bắn vào chân tên vệ sĩ vừa đứng lên. Người dừng xe không dừng, dẹp bỏ chướng ngại vật lao vào đường Bàn Cờ, tiếp tục truy đuổi.
“Không được nhúc nhích.”
Hai người của Cty Tinh Anh có tố chất chiến thuật cực tốt, đẩy hai tên vệ sĩ ý đồ bỏ trốn vào ngõ nhỏ, khi chĩa súng vào đầu truy hỏi, đối phương tuôn một tràng không phải tiếng Hán, hai chữ duy nhất biết nói là "đầu hàng."
Người còn lại soát người chỉ thấy ví tiền, di động, không chứng minh được thân phận, hai người trao đổi ánh mắt, đồng loạt vung tay đánh ngất đối phương, rút khỏi hiện trường, gọi điện báo cáo cho Từ Trung Nguyên.
Không lâu sau Từ Trung Nguyên phóng xe qua chiếc xe bị xô lật, rất hài lòng với đám thủ hạ xuất ngũ mà không xuống tay nghề của mình, nếu chơi thật thì bọn họ sợ ai chứ? Vì số tiền một tỷ kia, hi sinh cái gì cũng không tiếc. Nghĩ tới đó đạp mạnh chân ga, cái thằng có được lại là ác nô nhà mình, lửa giận ngùn ngụt cháy, hận không thể lập tức xé xác đôi cẩu nam nữ kia, tiếp tục đạp ga, xe lao đi như mũi tên.
Tuyết mỗi lúc một dày, đổ xuống mù trời gần như không nhìn thấy gì nữa, dù người lái chiếc Hummer kỹ thuật xuất sắc cũng không thể không giảm bớt tốc độ. Chiếc xe mấy lần tiếp cận được kia cũng đã nhìn rõ, một chiếc Volkswagen bình thường.
Xe từ trong ngõ đi ra đường lớn, trên đường xuất hiện không ít xe cộ đi lại, xe nhiều lên, phía truy đuổi không dám hung hăng quá mức nữa, chỉ dám bám thật sát. Xe phía trước chạy trốn trong hoảng loạn, mấy lần bị trượt bánh, va chạm vào hai cái ta xi, va trái đụng phải, lên cầu Uyển Gia lại xô phải lan can cầu, trượt ra tận giữa cầu.
Đây là cơ hội, truy binh trên chiếc Hummer nắm lấy cơ hội chỉ có trong tích tắc này, tăng ga xông thẳng tới, húc uỳnh một cái vào đầu chiếc Volkswagen. Chiếc Volkswagen trúng phải lực tác động quá mạnh, linh kiện văng cả ra, người trong xe chắc là thất điên bát đảo cả rồi.
Chiếc Hummer vừa dừng lại một cái, người trong tai thì thầm bàn bạc, bốn người chạy xuống, giờ vờ là cứu thương, mở cửa xe Volkswagen, ai ngờ thấy trong xe chỉ thấy một người liền biết mắc bẫy rồi. Sau một thoáng cân nhắc kéo trung niên nam từ đầy máu me lên chiếc Hummer, tiếp tục lên đường.