Q.3-Chương 148 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (8)
“Ông chủ, bị lừa rồi... Khi xe sau chặn đường, Lưu Nghĩa Minh đã xuống xe rồi, trên xe chỉ có một tên lái xe, điểm xuống xe hẳn là gần đường Bàn Cờ... Tôi đang tra hỏi.”
Từ Trung Nguyên nghe báo cáo phanh gấp, đỗ bên đường, đấm mạnh lên vô lăng, có cảm giác không có chỗ phát tiết cơn giận dữ này, quát vào điện thoại: “ Hòa thượng chạy rồi thì chùa còn đó, Quốc Đống, chia người làm hai nhóm tới Phượng Nghi Hiên khống chế vợ hắn, một nhóm đi tìm Phong Lực Hữu, nhất định phải chặn được người cho tôi.”
Cách đó mấy km, Lưu Nghĩa Minh đội tuyết đi bộ từ ngõ ra, nhìn trái phải thở phào, hỏi Ngô Kỷ Cương: "Đây là đâu?”
“Tiết Trang, phía trước là quốc lộ số 7, ông chủ Lưu kẻ nào truy đuổi chúng ta mà hung hãn thế?” Ngô Kỷ Cương co đầu rụt cổ hỏi, khi nhận tiền tham gia vụ này hắn cũng không ngờ được lại nguy hiểm tới mức độ này, giết người đã đành, giờ có kẻ ngang nhiên nổ súng giữa phố.
Mấy người rảo tước, bên cạnh Lưu Nghĩa Minh chỉ còn lại một tên vệ sĩ song vẫn dửng dưng, kéo tay Trâu Hiểu Lộ đi sát bên cạnh mình: "Quân nhân, đám vệ sĩ đó đối phó với người thường thôi, chạm trán với người được đào tạo trong quân ngũ thì thành dân nghiệp dư rồi. Lạ thật, sao Từ gia có tin nhanh như thế?”
“Người của Viễn Thắng báo chăng?” Ngô Kỷ Cương đoán.
“Tuyệt đối không phải, bọn chúng sợ nhất là người khác có được trước, làm gì có chuyện nói ra.” Lưu Nghĩa Minh gạt đi.
“Là Hạ Bội Lan đấy, cô ta có quan hệ tư nhân rất tốt với Từ Tiến Đĩnh, Nhâm Quan Triều mới lên, hẳn phải trọng dụng cô ta, cô ta biết thì Từ Trung Nguyên cũng biết.” Trâu Hiểu Lộ ảm đạm nói.
Lưu Nghĩa Minh quay đầu nhìn giai nhân chùm kín mũ không thấy rõ nét mặt cô, có điều hắn nhận ra không hề kinh hoàng hay mừng rỡ mà bình tĩnh tới đáng sợ, hay nói cách khác thành cái xác không hồn chỉ biết máy móc đi theo mình. Hắn muốn hỏi nhưng không phải lúc, quay sang Ngô Kỷ Cương: "Bao xa?”
“Không xa, từ đây đi bộ 4 km tới Bắc Lộc Trang là tới, chú Phùng ở đó, hay là để tôi gọi điện thông báo một tiếng?”
“Không được, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa, Bắc Lộc Trang chỉ là nơi dừng chân tạm thời, phải đi ngay.”
Ngô Kỷ Cương ngậm miệng không dám cãi, chú hắn Ngô Ẩm Hữu chết một cách hồ đồ, khi chết không kịp nói cho hắn giấu tiền ở đâu. Vốn tưởng rằng đời mình thế là hết rồi, chẳng hi vọng gì nữa, không ngờ Lưu Nghĩa Minh tìm tới nhà, đi cùng với Phùng Sơn Hùng, cho hắn mấy trăm vạn, nói là tiền cọc, giao việc tìm tài sản Đoan Mộc Giới Bình để lại. Ai ngờ hai chú cháu lật tung tất cả những nơi liên quan tới Đoan Mộc Giới Bình không có thu hoạch, lại bị quân cờ khác ông chủ Lưu bố trí đoạt được.
Đúng rồi, chính là em gái đó, Ngô Kỷ Cương mấy lần nhìn trộm Trâu Hiểu Lộ, người ngứa ngày bứt rứt, em gái này quá đẹp, tất cả nữ nhân hắn ngủ trước đó đều chỉ là rác rưởi. Mẹ nó, em gái đẹp như thế, lại còn bao nhiêu tiền nữa, đều bị thằng khốn thu hết, không phải bất công sao? Có điều hắn hơi sợ tên vệ sĩ kia, còn sợ cả em gái nữa, loại dám giết người đâu phải ai cũng dám đưa lên giường.
Một đám người theo đuổi đủ loại tâm tư khác nhau đi xa dần trong trời tuyết mịt mù.
Chừng 23 giờ 30, Từ Trung Nguyên và Nhâm Quan Triệu không hẹn mà gặp.
Địa điểm là nhà hàng Cẩm Giang đường Hoa Viên, nơi này có khách sạn Phong Lực Hữu ở, hai người gặp nhau đều cười cùng lên lầu. Khi gõ cửa thì người ra mở cửa là một mỹ nữ ăn mặc phong phanh dung mạo không tệ, cáu kỉnh hỏi tìm ai? Từ Trung Nguyên không thèm trả lời đẩy cô ta ra, mấy người xông vào phòng ngủ lôi Phong Lực Hữu nằm trong chăn ra.
Phong Lực Hữu mặc mỗi cái quần cộc, thấy bẽ mặt vô cùng, hùng hổ quát tháo: "Sao? Sao? Hai người định làm trò hèn hạ gì đây?”
“Mặc quần áo vào, xảy ra chuyện rồi.” Nhâm Quan Triều tương đối bình tĩnh, ngăn Từ Trung Nguyên đánh người, giờ phút này còn nằm trong chăn ôm gái thì rõ ràng là không biết gì cả.
Lão Phong cho em gái kia lui rồi đi mặc quần áo, Từ Trung Nguyên vẫn lửa giận bừng bừng: "Lão Phong, anh chơi được lắm, chơi luôn cả chúng tôi rồi.”
Đang ôm em gái chuẩn bị vui vẻ thì bị làm phiền, Phong Lực Hữu cũng điên không kém: "Cái gì chứ, ai chơi ai, tôi mà dám chơi các anh à?”
Nhâm Quan Triều lại can thiệp: "Tôi hỏi anh, Lưu Nghĩa Minh căn bản không hề trúng độc, anh biết không?”
“Chuyện này...” Phong Lựu Hữu bị hỏi bất ngờ không kịp phản ứng, lộ ngay ra là biết, hai người kia sắc mặt trở nên bất thiện, ông ta rối rít nói: "Hai vị, hai vị, chuyện đó tôi biết, nhưng khi đó mọi người nghi ngờ chúng tôi, chúng tôi hết cách nên đành phải giả vờ như thế. Thực sự không phải là Lưu Nghĩa Minh làm đâu, ngày hôm đó khi xảy ra chuyện đầu độc, hắn gọi điện ngay cho tôi sau đó lập tức bay qua Thượng Hải tìm bác sĩ, lúc đó hắn cũng không biết bản thân có trúng độc hay không... Về sau chứng minh không phải là hắn còn gì, hai vị không nên nghi ngờ, tôi đảm bảo.”
“Giờ thì đúng là hắn đấy, anh định làm sao đây?” Nhâm Quan Triều cắt ngang, kể lại chuyện vừa mới xảy ra.
Phong Lực Hữu kinh hồn bạt vía, rối rít lấy di động ra gọi cho Lưu Nghĩa Minh, lẩm bẩm: "Tắt máy mất rồi.”
“Không phải tắt máy là xong đâu, anh phải tìm người ra cho tôi.” Từ Trung Nguyên đẩy mạnh ông ta.
Nhâm Quan Triều cũng hăm dọa: "Tổng giám đốc Phong, tôi nói thẳng với anh, Đoan Mộc Giới Bình nắm giữ chuyện liên quan tới sinh tử của Viễn Thắng, hắn là người của APTX các anh, Viễn Thắng mà có bề gì, các anh đừng mong có kết cục tốt.”
“Để, để tôi nghĩ cách, cái thằng vong ân bội nghĩa đó...” Phong Lực Hữu đi qua đi lại, sau đó sáng mắt lên: "Vợ hắn ở Phượng Nghi Hiên, mau mau bắt lấy bảo hắn nhả đồ ra.”
“Lão Phong, tôi cho anh một tỷ, anh còn quan tâm tới vợ mình sống chết không?” Nhâm Quan Triều hỏi lớn.
“Đúng, đúng, đúng....” Phong Lực Hữu vỗ vỗ trán: “ À, nhớ ra rồi, Lưu Nghĩa Minh có qua lại với đám người của phái Giang Tướng, tìm thử chúng xem sao, có khi đám này vẫn cấu kết với nhau...”