← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 149 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (9)

Ba người cùng nhau rời khách sạn, chuyện càng lúc càng khó lường, Nhâm Quan Triều đề xuất, không cần trái phiếu chỉ cần đồ, Phong Lực Hữu nghe nói Lưu Nghĩa Minh giết người cướp tiền thì chửi bới om xòm. Còn từ Trung Nguyên thì sao? Trong lòng còn một đống chuyện, rối như tơ vò, gọi điện cho cháu trai hỏi tình hình.

“Bác Hai, phía khách sạn báo cảnh sát rồi, cháu phải làm sao?”

“Cháu cố cầm cự, bác không thoát thân được, nếu đuổi được thằng kia, chúng ta còn hi vọng, nếu không nhà ta xong rồi...”

Nghe lời căn dặn của bác Hai, Từ Thừa Quý có chút tức giận, đi cả rồi, mẹ, cô, bác, còn cả đám thủ hạ, để lại một mình mình ứng phó với cục diện. Từ Thừa Quý cúp điện thoại miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình, mời cảnh sát của phân cục vào phòng.

“Anh Từ, khách ở phòng 1624 và 1626 là gì của anh?”

“Mẹ tôi và hai người cô của tôi, chúng tôi đi du lịch.”

“Thế gần đây các anh có trêu chọc vào kẻ thù nào không?”

“Chúng tôi vừa đến Trung Châu thì trêu chọc vào ai được chứ?”

“Chúng tôi đã lấy được hình ảnh từ camera giám sát của khách sạn, anh có nhận ra ai không?”

Từ Thừa Quý miệng đắng nghét nào dám nói chỉ đành lắc đầu, sau đó mũi xụt xùi, rơi nước mắt tong tong, thấy hắn đáng thương, hai vị cảnh sát không có ác cảm gì với thân phận phú nhị đại của hắn nữa, người có tiền lắm thịt phi, ai bảo cứ có tiền là sướng chứ?

Hai cảnh sát không hỏi nhiều, chỉ an ủi chắc không phải bắt cóc tống tiền gì đâu, có lẽ là nhầm người, đừng lo, nếu chẳng may có điện thoại của kẻ bắt cóc thì gọi cho chúng tôi.

Lát sau có giám đốc khách sạn tới tận phòng xin lỗi, chưa bao giờ ngờ được khách sạn 5 sao mà lại có thể xảy ra loại chuyện này, hứa nhất định phối hợp với công an tìm ra chân tướng. Lại phí một phen nước bọt nữa Từ Thừa Quý tiễn người đi, vừa ra cửa giám đốc khách sạn đá bảo an, quát nhỏ:" Báo cảnh sát cái gì chứ, ai bảo cậu báo? Có phải bắt mẹ cậu đâu, nóng ruột cái gì, nhìn xem thằng nhãi đó còn chẳng báo."

Loại chuyện này khách sạn sợ nhất, nếu lộ ra ngoài không biết ảnh hưởng xấu thế nào, sau đó tuyên bố trừ nửa tiền thưởng cuối năm của bảo an. Khi đối phó với cảnh sát thì phía khách sạn tất nhiên ra sức chối bỏ trách nhiệm, nói đây không phải là bắt cóc gì hết, cái nhà này từ khi tới Trung Châu liên tục có khách tới, toàn kẻ đáng ngờ... Phía cảnh sát hết sức coi trọng, việc đầu tiên là kiểm tra camera giám sát thời gian gần đây.

Trong lúc hỗn loạn, không ai chú ý Từ Thừa Quý đi rồi, hắn một mình ra ngoài, vào thang máy, xuống lầu, đứng ở cửa đại sảnh nhìn quanh. Vừa rồi có một cuộc diện thoại gọi tới khiến hắn đưa ra quyết định này, nhìn rất lâu mới thấy một người đứng dưới đèn đường, giống như bức tượng, toàn thân phủ một lớp tuyết.

Từ Thừa Quý không suy nghĩ gì cả, chạy thẳng tới, không ngờ tới gần giật bắn mình, bị người kia dọa sợ, khuôn mặt có hai vết xẹo đứng dưới ánh đèn trông vô cùng khủng khiếp, hắn lùi vài bước, người kia không nhúc nhích. Đoán chừng đối phương không có ác ý, Từ Thừa Quý mới rụt rè đi tới hỏi: "Có phải chú là người vừa gọi điện thoại cho tôi không?”

“Đúng, trừ tôi ra xung quanh còn có ai à?” Người kia giọng còn lạnh hơn tuyết rơi vào cổ.

“Chú... Biết à?” Từ Thừa Quý cẩn thận hỏi.

“Biết, tiền đâu?” Người kia lạnh lùng hỏi.

Từ Thừa Quý hơi do dự, hắn bị lừa tới sợ rồi, đối phương nói biết nơi giam giữ mẹ và các cô của hắn, chuyện này khó tin lắm.

“Người cầm đầu bọn bắt cóc là Du Lượng, hắn là tên sản xuất dầu cống, nguyên nhân vì người nhà cậu phá nhà máy của hắn, không tin thì thôi, tôi không ép.” Người kia như nhìn thấu suy nghĩ của Từ Thừa Quý, hừ lạnh đi luôn.

Chỉ rất ít người biết chuyện này, nghe đối phương nói thế, Từ Thừa Quý cuống lên, sao dám nghi nữa, với lại hắn hoảng rồi, lâm vào đường cùng rồi, ở nơi đất khách quê người, gặp chuyện cả đời người chẳng mấy ai có kinh nghiệm, còn là chàng công tử bột từ nhỏ tới lớn sống an nhàn sung sướng thì làm gì hơn? Hắn chạy tới kéo người đáng sợ đó lại, nhét cọc tiền vào tay hắn, giọng vô cùng khẩn thiết: "Chú, chú nhất định phải giúp tôi, ở Trung Châu tôi không thân không quen... Tiền mặt có 24000, trong thẻ tôi còn có 50.000, nếu không đủ tôi có thể trả thêm.”

Người kia cầm lấy tiền cất đi, trả thẻ lại: "Tôi chỉ giao dịch tiền mặt, ít một chút cũng được, thấy cậu cũng đáng thương... Địa chỉ đây, mau đi đi, tới muộn không biết đám súc sinh kia làm gì đâu.”

Đưa cho Từ Thừa Quý tờ giấy, người kia đi luôn không dừng lại dù chỉ một khắc, Từ Thừa Quý mở giấy thuốc lá ra, xem địa chỉ ghi trên đó rồi vội vàng gọi điện cho bác mình.

“Bác Hai, tìm ra tung tích mẹ cháu và các cô rồi, bác mau cho người tới... Cái gì, bác bận á? Cháu nói với bác, nếu bác mặc kệ thì cháu gọi cảnh sát, mẹ cháu mà xảy ra chuyện gì, cháu liều mạng với bác...” Từ Thừa Quý cuồng nộ chửi nhau với bác mình.

Lúc này một đoàn người đang phóng như bay tới Bắc Lộc Trang, theo như lời khai tên lái xe bị thương, Lưu Nghĩa Minh và một nhóm người khác cầm đầu là Ngô Kỷ Cương và Phùng Sơn Hùng tới Bắc Lộc Trang. Nơi đó là nhà của Phùng Sơn Hùng, mà địa điểm Lưu Nghĩa Minh trốn khỏi xe cách Bắc Lộc Trang không xa. Ở trên xe, Từ Trung Nguyên đang gọi điện chửi mắng cháu trai.

Cùng lúc đó Phùng Hơn Hùng mở cửa sân, đó đoàn người phủ màu tuyết vào căn phòng ấm áp, có nước nóng, rượu ấm, luộc qua vài quả trứng.

Lưu Nghĩa Minh và Trâu Hiểu Lộ một vệ sĩ, chỉ ba người ở trong gian phòng riêng, trải bản đồ thương lượng. Đi về phía bắc tới Thái Hành Sơn, hướng tây phải qua Tần Lĩnh, hướng nam thì vẫn ngập trong tuyết, vậy chỉ có hướng đông, vượt cầu Hoàng Hà đi 300 km là rời tỉnh...

Chuyện xảy ra trong cái thời tiết chết người này, đường cao tốc cấm rồi, sân bay cũng ngừng, ở nguyên tại chỗ thì không dám, nhất định phải đi. Ở trong phòng thương lượng tới khi trứng gà luộc nóng hổi được bê lên vẫn chưa đi tới đâu, khi ăn Ngô Kỷ Cương ở lì không đi, mắt nhìn chằm chằm Trâu Hiểu Lộ cởi áo phao dày khoe trọn thân thể mỹ hảo.