← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 150 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (10)

Cùng lúc ấy tầng 5 khách sạn Ngũ Long, nhân viên y tế xông vào phòng 512, bất ngờ là người nằm trong bồn tắm dù mất đi tri giác, chảy không ít máu, tay vẫn nắm chặt di động, xem ra là dùng chút tỉnh táo cuối cùng gọi điện cầu cứu.

“Làm sao rồi, làm sao rồi...” Giám đốc gạt bảo an, nhìn nhân viên y tế dùng càng khiêng khách ra, vội vàng hỏi tình hình.

“Tôi nói này, anh là giám đốc à, cái khách sạn các anh phải quản lý tử tế chút chứ, riêng tháng này người bị đánh thuốc mê cướp tiền đã tới bảy vụ rồi đấy.” Nhân viên y tế quát: "Tránh đường, tránh đường... Chỉ hôn mê thôi, ngã xuống trán va phải thành buồn tắm nên chảy máu, trông thì khinh khủng một chút nhưng không sao cả. tim mạch khỏe lắm.”

“Vâng vâng... Mau giúp một tay, mấy thằng ăn hại.” Viên giám đốc quát bảo an.

Đến khi người đưa đi rồi, bảo an quay lại hỏi nhỏ giám đốc: "Giám đốc, có báo cảnh sát không?”

“Báo cái gì mà báo, cậu ngốc à, truyền ra thì ai dám tới ở nữa.”

“Thế không báo khách tỉnh lại tới tìm chúng ta thì phải làm sao?”

“Không sao, tám phần là bị gái gọi đánh thuốc mê rồi, tỉnh lại hắn còn dám nói ra à, đóng chặt cửa cho y, khi nào tới lấy đồ thì tính tiền phòng như bình thường.” Giám đốc an bài một câu rất có trí tuệ.

Cũng cùng lúc ấy, phân cục Long Hồ nhận được báo án, đội tuyết tới hiện trường, dù tuyết lớn, lái xe không đi nổi nữa, nhưng dân cảnh chưa từng thấy nổ súng vẫn vội vàng tới hiện trường đồng thời báo lên trên.

Cách đó vài km, trong quá trình xử lý một vụ tai nạn xe cũng rất có vấn đề, báo cảnh sát là một lái xe taxi, nhưng không có thương vong gì, khi kiểm tra kỹ xe mới phát hiện có vết đạn, kinh ngạc báo lên trên.

Cũng may là do tuyết mù trời khiến tai nạn xe cộ xảy ra liên tiếp che giấu chân tướng, không gây ra ảnh hưởng xấu nào.

Cũng vào thời khắc đó, Trịnh Quan Quần ở nhà thì nhận được thông báo khó hiểu, vội vàng xuống lầu, được một chiếc xe cảnh sát đón đi, bóng đêm mênh mông, tuyết trăng bao la, xe không rõ đi đâu...

“Không đúng, không đúng... Dừng dừng dừng, phương hướng này không đúng, xe cũng không đúng, Lão Từ, lúc nãy người của anh đuổi theo xe gì?” Nhâm Quan Triều hô dừng xe, xe từ từ dừng lại trong tuyết, đỗ ở bên đường.

Từ Trung Nguyên vẫn đang gọi điện với thủ hạ, giải thích: "Một chiếc Toyota thương vụ, một chiếc Volkswagen... Làm sao?”

“Không đúng, đây là chiêu kim thiền thoát xác, xông vào cổng sau khách sạn Á Long là hai chiếc xe việt dã, các anh có nhầm không?” Nhầm Quan Triều hỏi.

“Sao thế sao thế? Nhầm cái gì?” Phong Lực Hữu cuống lên.

Lúc này rồi Nhâm Quan Triều không che đậy gì nữa, giải thích buổi chiều mình phát hiện ra Lưu Nghĩa Minh liền cẩn thận phái người gác ở bãi đỗ xe Phượng Nghi Hiên, tới tối thấy có hai chiếc việt dã đi ra liền bám theo. Mà người của Từ Trung Nguyên ở Phượng Nghi Hiên lại không có thu hoạch gì, khiến Nhâm Quan Triều thấy không đúng, truy hỏi Từ Trung Nguyên: "Hỏi lái xe, khi đó dừng xe ở đâu, có thấy hai chiếc việt dã không?”

Từ Trung Nguyên giật mình: "Khi đó hắn đỗ ở đầu đường Bàn Cờ, không ở khách sạn Á Long, sai rồi sao?”

“Thế thì không đúng rồi, mọi người xem, khi đó chúng tôi bao vây cửa sau, cho rằng đoàn người của hắn đã lên khách sạn, không muốn kinh động tới hắn... Nhưng chẳng may hai chiếc việt dã cũng có người của hắn mang đồ đi, còn chúng ta thì cứ truy đuổi hắn, chẳng phải là kim thiền thoát xác sao?” Nhâm Quan Triều đấm đầu liền mấy cái, đau đầu, quá đau đầu.

Phong Lực Hữu và Từ Trung Nguyên đều sững sờ, nếu thế thì bọn họ đi đâu mà tìm cho được.

“Không thể nào, bên cạnh hắn còn có ba vệ sĩ của APTX chúng tôi đi theo, hắn muốn nuốt một mình cũng không dễ đâu, mấy vệ sĩ kia chỉ nhận hàng không nhận người, cực kỳ trung thành với công ty.” Phong Lưu Hữu quả quyết nói.

Từ Trung Nguyên vừa nghe vậy dùng giọng Bắc Kinh chửi: "Con mẹ nó, sao không nói sớm, ba tên đó bị người của tôi bắn gục hai tên, vứt đó rồi.”

“Cái gì, Lão Từ, anh to gan quá rồi đấy, anh bảo tôi ăn nói thế nào đây?” Phương Lực Hữu nổi đóa.

Từ Trung Nguyên cũng điên tiết: "Anh ăn nói thế nào mặc xác anh, bọn họ nổ súng trước.”

Hai người cãi nhau, được vài câu đã đỏ mặt tía tai, cứ chư chỉ chực xông vào ăn thua đủ với nhau, Nhâm Quan Triều có chút bực tức can: "Thôi đi, đã thế này rồi mà còn tranh cãi cái gì, tổng giám đốc Phong, anh còn liên hệ được với mấy vệ sĩ đó không?”

“Tôi thử xem sao, trên người bọn họ đều gắn định vị, không chạy được đâu... Các anh đợi chút.” Phong Lực Hữu gọi điện liên hệ, không biết gọi cho ai, vừa gọi vừa dùng bút viết, không bao lâu sau đã viết ra ba vị trí.

Nhâm Quan Triều có vẻ thuần thục việc này lắm, vừa định vị vừa nói: "Hai người còn ở thành phố, một thì cách Trung Châu 13 km... Chính là Bắc Lộc Trang, chẳng lẽ Lưu Nghĩa Minh vẫn còn đi với hắn?”

Hai người ở thành phố thì không cần nói, vẫn ở một chỗ trong khu vực đường Bàn Cờ, tám phần bị thủ hạ của Từ Trung Nguyên hạ gục vứt đó. Còn người ở ngoại ô làm Nhâm Quan Triều khó hiểu, nếu như Lưu Nghĩa Minh muốn chiếm đoạt một mình thì hắn phải loại bỏ các phe khác nhòm ngó, bao gồm của APTX chứ? Nhưng bây giờ định vị khớp với tin tức, vậy thì vô lý quá. Nếu là dùng chiêu kim thiền thoát xác, vậy Lưu Nghĩa Minh phải ở trên chiếc xe việt dã đã biến mất chứ không phải cùng vệ sĩ của APTX tới Bắc Lộc Trang.

Như vậy là sao?

“Kệ xác hắn, cứ bắt được hắn rồi tính, nếu hắn trốn rồi thì chúng ta không có nơi nào mà tìm, có điều vệ sĩ của chúng tôi vẫn ở đó thì hắn chắc là vẫn ở đó thôi. “ Phong Lưu Hữu rất tin tưởng vệ sĩ của APTX, bọn họ không nghe lệnh ông ta, càng không nghe lệnh Lưu Nghĩa Minh, bọn họ nghe chỉ thị ở nước ngoài, nếu phát hiện Lưu Nghĩa Minh phản bội, chắc chắn sẽ chĩa súng vào hắn.

Nhâm Quan Triều đâu còn cách nào nữa, khởi động xe tiếp tục đi về phía Bắc Lộ Trang, Từ Trung Nguyên thì vẫn còn cay cú, chế giễu ba tên vệ sĩ, thế là hai ông già quay sang chửi nhau tưng bừng.

Vừa thảo luận vừa tranh cãi, xe ngày một tới gần Bắc Lộc Trang, lần này đội ngũ càng lớn, Từ Trung Nguyên điều tới ba người, mấy người khác giao cho cháu mình. Còn Nhâm Quan Triều thì rút kinh nghiệm trước đó, khẩn cấp điều động một đám lực lượng ngoại vi, chỉ cần người vẫn còn đó thì vấn đề không lớn.